tag:blogger.com,1999:blog-66876084692278016532024-03-13T09:38:20.112+07:00THƠ HUỲNH XUÂN SƠNHuỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.comBlogger635125tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-81447238823522392732024-02-04T19:17:00.000+07:002024-02-04T19:17:05.068+07:00<div style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt;">Đọc bài thơ Gởi Kiều Nữ Vô Danh cùng tác giả Phạm Ngọc Lư<br /> <br />Người viết chưa có dịp diện kiến tác giả Phạm Ngọc Lư ngoài đời.Nhưng thời gian ngắn qua đã được đọc và cảm nhận một số tác phẩm của tác giả đăng trên Facebook.Đặc biệt sau khi đồng cảm với Biên Cương Hành…Với riêng cá nhân người viết và có lẽ không ít bạn đọc yêu thơ Phạm Ngọc Lư thì chỉ một bài Hành ấy thôi đã đủ làm nên một tên tuổi đáng kính…<br />Dòng thơ của tác giả Phạm Ngọc Lư thực sự cuốn hút người viết, để rồi hôm nay gặp được bài thơ tác giả viết cho người phụ nữ Vô Danh mang thân phận một Nàng Kiều thời hiện đại:<br /> <br />GỞI KIỀU NỮ VÔ DANH<br /> <br />Em mấy mùa vung vãi phấn hương?<br />Mà đêm nay rũ rượi y thường<br />Nhìn ta đôi mắt như ngâm rượu<br />Xanh lét bàn tay rót tang thương<br />Quán tù mù như một âm cung<br />Rượu phù hoa rót chén phù dung<br />Một ly thâm tạ tình nhan sắc<br />Hai ly bái kiến nợ đào hồng<br />Em khuấy tiếng cười pha giọt lệ<br />Rót mời ta cạn một biển lòng<br />Sao mắt chua như màu rượu bạc<br />Cứ cụng đầu như cụng thinh không<br />Gặp nhau như thể trong thơ truyện<br />Cũng lệ Tầm Dương ươn ướt tình<br />Chỉ tiếc đời bặt tăm Từ Hải<br />Em đành vương víu nợ Thúc Sinh<br />Hương phấn mấy mùa thôi góp lại<br />Dọn mình đi ta gởi đóa hồng<br />Đêm nay tương kiến là tương biệt<br />Mai em về một bến nước trong? (Phạm Ngọc Lư, 2003)<br /> <br />Năm khổ thơ với hai mươi câu thơ là những lời trần tình, tâm sự, là tiếng lòng cảm thông, là lời khuyên nhủ, là khát vọng, là sự chia sẻ với một thiếu nữ tác giả gọi là Vô Danh. Chủ thể trữ tình Em…<br />Không khỏi ngậm ngùi khi đọc Gửi Kiều Nữ Vô Danh, bất giác người viết nhớ tới Cảnh Đoạn Trường của Thái Can<br />Đứng dậy em ơi sống cõi đời<br />Đời dầu khổ nhục đến mười mươi<br />Em nên điểm phấn tô son lại<br />Ngạo với nhân gian một nụ cười”<br />Ngày ấy Bác sĩ Thái Can sau khi cứu sống một vũ nữ tự vẫn, nghe cô nói “đời em buồn” mà ông để lại Cảnh Đoạn Trường sống mãi tới hôm nay…Phải chăng bài thơ được nhiều thế hệ bạn đọc nhắc nhớ, một phần nhờ khổ thơ chuyên chở lời khuyên nhủ đầy tính cảm thông cùng “lối tư tưởng Nghệ thuật vị nhân sinh” sâu sắc trên đây!<br />Hôm nay tác giả Phạm Ngọc Lư cùng Gửi Kiều Nữ Vô Danh với bối cảnh không ở giữa lằn ranh của sự sống và cái chết của Kiều Nữ… mà là một lần “tương kiến” ngay tại “quán tù mù”. Nơi ấy có tiếng cười hiếm hoi trong thơ của tác giả, tiếng cười này không nghe thấy, không nhìn được mà phải uống, ngay cả người viết cũng cảm nhận thật khó uống khi mà:<br />Em khuấy tiếng cười pha giọt lệ<br /> Rót mời ta cạn một biển lòng<br />Sao mắt chua như màu rượu bạc<br />Cứ cụng đầu như cụng thinh không<br />Khổ thơ với rất nhiều động từ, tính từ như: khuấy, pha, rót, cạn, cụng… được sử dụng như phép đối trong thơ, cùng với “tiếng cười, giọt lệ’ rồi “một biển lòng” được chủ thể Em mời cạn, bên cạnh ánh mắt được so sánh với “màu rượu bạc” và đôi mắt ấy còn khiến cho người đối diện cảm nhận được vị “chua” trong ánh nhìn …Nhất là khi “Cứ cụng đầu như cụng vào thinh không”! Chua chát của đời người thấm đẫm cả trong ánh nhìn ấy? Hay chua chát của “một biển lòng” trào lên ẩn chứa trong cái nhìn, khiến người đối diện cảm thấy “màu rượu bạc” lan tỏa…<br />Làm sao mà không cạn được đây? Dẫu cho phải cạn cả một biển lòng hoặc nhiều hơn thế nữa !Thì cũng uống bởi em đã khuấy cả niềm vui trộn lẫn nỗi buồn tủi rồi mời cơ mà Làm sao mà có tiếng cười chua chát nghẹn ngào đến thế? Phải chăng bất cứ ai đọc đến đây đều ngậm ngùi dừng lại, hay chỉ mình tác giả, mình tôi…<br />Và khi cả hai chủ thể trữ tình Ta và Em lại chìm đắm trong một không gian ảm đạm, không kém phận đời của người mang đôi mắt “chua như màu rượu bạc”<br />Quán tù mù như một âm cung<br />Rượu phù hoa rót chén phù dung<br />Một ly thâm tạ tình nhan sắc<br />Hai ly bái kiến nợ đào hồng<br />Một không gian “tù mù như một âm cung” ư? Không, hình như là một không gian mờ ảo lãng mạn bao trùm hai người đấy chứ!<br />Còn Rượu! Theo lẽ thường chỉ có rượu mạnh,rượu chát, rượu đế…” nay trong hình tượng thơ ca có thêm “rượu phù hoa”? Rượu phù hoa? Hay chốn phù hoa? Ừ cứ cho là có “rượu phù hoa” đi chăng nữa thì rượu ấy đang được rót vào “chén phù dung”. Ôi! Cánh hoa phù dung “sớm nở tối tàn” thường được ví như thân phận người phụ nữ “hồng nhan bạc phận” lại được dùng để mà “Một ly… Hai ly…Ly nợ đào hồng? ly tình nhan sắc? Bái kiến gì nhau với cảnh sầu thương ảm đạm đến tận sâu thẳm lòng người vậy?<br />Đây rồi! chủ thể Em có lẽ cũng chính là người đang rót “rượu phù hoa”, đã được tác giả khắc họa qua những câu thơ cũng là câu hỏi:<br />Em mấy mùa vung vãi phấn hương?<br />Mà đêm nay rũ rượi y thường<br />Nhìn ta đôi mắt như ngâm rượu<br />Xanh lét bàn tay rót tang thương<br />Trời ạ! Ngôn ngữ thơ ca thường hay ca ngợi vẻ đẹp đài các kiêu sa của người thiếu nữ, hay vẻ đẹp giản dị chân quê …Ở đây, Em của tác giả dáng vẻ bên ngoài với quần áo thì “rũ rượi...”, thần sắc thì “xanh lét bàn tay” và đôi mắt, cửa sổ tâm hồn thì không còn sức sống nữa..Từ đôi mắt ấy gieo vào lòng người đối diện một ánh nhìn “như ngâm rượu”!Thêm một động từ rót nữa nhưng không còn rót rượu mà đã chuyển qua rót tang thương! Rượu phù hoa còn có chén phù dung để rót. Tang thương đang được đôi bàn tay xanh lét rót đi đâu? Phải chăng đang rót từ quá khứ vào thực tại? Hay rót tới tương lai, Hai chữ “tang thương” quả thật đã làm đau lòng người khi viết, khi đọc và khi cảm nhận…<br />Hai chữ tang thương ấy phải chăng là phận đời tủi nhục mà Em đã và đang trải qua chưa biết mấy mùa, nhưng một khúc sông buồn là đây:<br />Gặp nhau như thể trong thơ truyện<br />Cũng lệ Tầm Dương ươn ướt tình<br />Chỉ tiếc đời bặt tăm Từ Hải<br />Em đành vương víu nợ Thúc Sinh<br />Trong thơ nào? Chuyện nào? Và cảnh gặp nhau chưa thấy đâu? Chỉ thấy cũng có giọt lệ chia ly của kẻ ở người đi như tác gỉa đã mượn bến Tầm Dương để mô tả. Nhưng với tính từ “ươn ướt” thì nó đã là điềm báo cho một thứ tình cảm không lấy gì làm vui hay niềm hy vọng cho Em với câu chuyện tình.<br />Kiều trong thơ của đại thi hào Nguyễn Du vì chuộc cha mà phải bán mình để rồi còn an ủi là gặp được Từ Hải sau khi bị Hoạn Thư vợ Thúc Sinh đánh ghen…Còn Kiều Nữ Vô Danh thì lại đang vương víu nợ Thúc Sinh thời hiện đại, bởi Từ Hải đã chết đứng từ trong truyện Kiều lâu rồi, nay tìm đâu có Từ Hải thời hiện đại để cứu Em được nữa…<br />Thôi! dù cay đắng, dù xót xa, thân phận Kiều Nữ Vô Danh “mười hai bến nước”nào biết đục trong? cũng đành phó thác đời mình cho số phận đẩy đưa…Hãy nghe lời khuyên , cũng là một khổ kết có hậu, được viết ra từ trái tim đa cảm của một “Tao Nhân” đa sầu…<br />Hương phấn mấy mùa thôi góp lại<br />Dọn mình đi ta gởi đóa hồng<br />Đêm nay tương kiến là tương biệt<br />Mai em về một bến nước trong?<br />Vậy là đã rõ, người cạn một ly... hai Ly… “Rượu phù dung” được khuấy tan tiếng cười và giọt lệ hòa chung.Đêm nay cùng Em “Tao nhân”cũng chỉ là khách qua đường, như bao người khách xưa nay đến mua vui rồi đi…Chẳng biết “đã mấy mùa vung vãi phấn hương”rồi nữa.Nhưng đêm nay nhìn em “rũ rượu y thường…” Người ấy đã cùng em “cạn một biển lòng” và bây giờ thì nhắc lại “hương phấn mấy mùa…” nhưng không hỏi nữa mà khuyên “Thôi góp lại” để mà “dọn mình đi”.Thêm một lần Ta xuất hiện nữa, Ta với ngôi thứ hai hay là ngôi thứ ba? Người viết không cần biết nữa..Chỉ biết rằng Ta xuất hiện bây giờ là để “gửi đóa hồng”, rồi thì “tương biệt”.<br />Và có lẽ sau khi từ biệt, Ta cũng sẽ có một tấm lòng như nhà thơ Thái Can<br />Ngày mai ở mãi chốn chân trời<br />Trong cảnh gia đình ấm áp vui<br />Một phút trầm ngâm anh sẽ khấn<br />Cho em trở lại được cười tươi (Cảnh Đoạn Trường-Thái Can)<br />Bác sĩ nhà thơ Thái Can hay Ta chủ thể trữ tình của tác giả Phạm Ngọc Lư, đều gửi gắm tâm tư tình cảm, cũng như lòng nhân đạo cảm thông sâu sắc cho những mảnh đời phụ nữ không may bị hoàn cảnh đưa đẩy phải kiếm sống bằng nghề thường được coi là dưới đáy tận cùng của xã hội....<br />Tác giả, cũng như người viết bài này và mong rằng bạn đọc có cùng chung ý nghĩ, cầu mong cho Kiều Nữ Vô Danh “đêm nay tương kiến là tương biệt”. Để hy vọng rằng “mai em về một bến nước trong”. Vâng ở “bến nước trong” ấy có một căn nhà nhỏ, có một bờ vai vững chãi, có tiếng khóc cười của trẻ thơ…Và từ căn nhà ấy vọng ra tiếng hát:<br />“Khóc cho vơi đi những nhục hình.<br />Nói cho quên đi những tội tình.<br />Đời con gái cũng cần dĩ vãng<br />Mà em tôi chỉ còn tương lai…” (Bài không tên số 4-Vũ Thành An)<br />Bài thơ Gửi Kiều Nữ Vô Danh của tác giả Phạm Ngọc Lư. từng câu từng từ viết ra đều chuyên chở một sự đồng cảm, sẻ chia. Không chỉ với thân phận cá nhân Kiều Nữ Vô Danh, mà có lẽ anh còn mong muốn chia sẻ cảm thông tới rất nhiều mảnh đời phụ nữ, đang phải trôi nổi dập dềnh trong ngập ngụa, đục ngầu bể dâu cuộc đời, Dẫu muốn họ cũng chưa có cơ hội “dọn mình” để “Mai em về một bến nước trong”!<br />Sài Gòn 19/1/2015<br />Huỳnh Xuân Sơn <br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiMoKBbJlMr_YGFNc9mr_v7ejHMbb8juy5ZQyoiTaop1jAnFqid0zDILo1CIbHk0qNPsQtDSJevCK7_yJ7l5hb8J0Ytw95pAv0Sfwzo2BgM2hs8k7lolbCXpSkBO1CKEk5Xc1199Q64g9gr3rIDhRdnwEVYhq4t2VdaYD63sUYoy7Q2JISWuip8QaWiMkHc/s2048/49838196_2014035588896875_3218611653687902208_n.jpg"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiMoKBbJlMr_YGFNc9mr_v7ejHMbb8juy5ZQyoiTaop1jAnFqid0zDILo1CIbHk0qNPsQtDSJevCK7_yJ7l5hb8J0Ytw95pAv0Sfwzo2BgM2hs8k7lolbCXpSkBO1CKEk5Xc1199Q64g9gr3rIDhRdnwEVYhq4t2VdaYD63sUYoy7Q2JISWuip8QaWiMkHc/s320/49838196_2014035588896875_3218611653687902208_n.jpg" /></a></div><br />Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-58781088581721861982020-02-07T16:46:00.001+07:002020-02-07T17:01:26.512+07:00NHỜ NGƯỜI ĐẦU ẤP GỐI TAY<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://1.bp.blogspot.com/-HzCe5MTP6r4/Xj0x2hY8IVI/AAAAAAAA8b8/xM2KRZZN778SZxkzwCiCDDxhHVSCIuaTACLcBGAsYHQ/s1600/83624786_2645957972299940_5412773225304162304_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="320" src="https://1.bp.blogspot.com/-HzCe5MTP6r4/Xj0x2hY8IVI/AAAAAAAA8b8/xM2KRZZN778SZxkzwCiCDDxhHVSCIuaTACLcBGAsYHQ/s320/83624786_2645957972299940_5412773225304162304_n.jpg" width="240" /></a></div>
<br />
<br />
Nhờ Người Đầu Âp Gối Tay<br />
<br />
Em không thể hỏi ai<br />
Về chiếc áo dài muốn chọn<br />
Để cùng chị cùng em<br />
Khoe dáng<br />
Trong ngày quần tụ bên nhau.<br />
<br />
<br />
Chỉ có thể hỏi anh<br />
Người thường bên cùng mộng<br />
Rằng sắc màu , dài rộng<br />
Kín đáo, đoan trang ?<br />
Phụ nữ Việt Nam<br />
Khả ái dịu dàng.<br />
<br />
Em luôn thích<br />
những gam màu tươi sáng<br />
Như cánh hoa thơm<br />
Nở giữa núi rừng,<br />
Như tình mình<br />
Sau bao ngày đấu cật chung lưng<br />
Sẻ chia bùi ngọt.<br />
<br />
Lòng em đang vui<br />
Rộn ràng chim hót<br />
Trời Sài gòn<br />
Thiếu em nên không mát<br />
Màu tím sen hồng<br />
Tha thướt lụa Tình Nhân<br />
Ơi anh ! rượu ngọt môi mềm!<br />
<br />
Xuân Canh Tý 2020<br />
Huỳnh Xuân SơnHuỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-61468234545866733922020-02-06T20:45:00.000+07:002020-02-06T21:49:54.486+07:00KHI ĐÃ YÊU NGƯỜI<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://1.bp.blogspot.com/-y44ffkFLV8s/XjwYSkby1eI/AAAAAAAA8ak/FXN23phLakcqH6t4huNnHvcQn75l2DcBgCLcBGAsYHQ/s1600/81724946_950301262030849_8360211935391645696_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="745" height="320" src="https://1.bp.blogspot.com/-y44ffkFLV8s/XjwYSkby1eI/AAAAAAAA8ak/FXN23phLakcqH6t4huNnHvcQn75l2DcBgCLcBGAsYHQ/s320/81724946_950301262030849_8360211935391645696_n.jpg" width="248" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
Khi Đã Yêu Người</div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
Cơn gió lọt qua khung cửa</div>
<div style="text-align: center;">
Mang theo hơi lạnh đầu mùa</div>
<div style="text-align: center;">
Ngày mai tình không còn nữa</div>
<div style="text-align: center;">
Buồn rơi theo mấy hạt mưa</div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
Gíá rét đong đầy ký ức</div>
<div style="text-align: center;">
Co ro một dạo yêu người</div>
<div style="text-align: center;">
Nhịp tim buồn trong lồng ngực</div>
<div style="text-align: center;">
Yêu người từ thuở hai mươi</div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
Bàn tay xoa... xua nỗi nhớ</div>
<div style="text-align: center;">
Làm sao che kín bàn tay</div>
<div style="text-align: center;">
Mai em trở về phố chợ</div>
<div style="text-align: center;">
Mưa phùn che khuất thân gầy</div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
Tuổi em đông buồn mấy độ</div>
<div style="text-align: center;">
Từ khi biết đã yêu người</div>
<div style="text-align: center;">
Thôi đừng trách nhau duyên số</div>
<div style="text-align: center;">
Mùa đông buốt lạnh một đời</div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
Nay ta trở về chốn cũ</div>
<div style="text-align: center;">
Nhìn em lận đận bên đời</div>
<div style="text-align: center;">
Bạc đầu làm thân lữ thứ</div>
<div style="text-align: center;">
Người yêu ơi! Dáng xưa ơi!</div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
(Huỳnh Xuân Sơn</div>
Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-9558501149258878142019-08-10T22:35:00.002+07:002019-08-19T22:07:19.912+07:00CƠN SỐT ĐẤT của Thanh Trắc Nguyễn Văn<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
CƠN SỐT ĐẤT<br />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở. </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Khi ta đi đất bỗng hoá tâm hồn. (Tiếng Hát Con Tàu - Chế Lan Viên) </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Hay: “Đất vắng cây đất ngừng ngừng hơi thở…Cây thiếu đất cây sống sống với ai?” (Tình cây và đất -Tô Thanh Tùng) </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Có lẽ bất cứ ai trong mỗi chúng ta khi nghe những câu thơ, lời hát ấy ít nhiều đều có cảm xúc bồi hồi nhớ về những nơi mình đã đi qua, đã ở lại, được đánh dấu bằng những địa danh mang tên Đất, tên Nước. Và có lẽ sẽ thêm yêu hơn quê hương, yêu hơn cuộc sống của mình. Đất đi vào thơ vào nhạc phần đông là tình thơ, ý nhạc dạt dào tình cảm, ca ngợi vẻ đẹp của quê hương. </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Vậy mà hôm nay tôi rất ngỡ ngàng gặp một tâm trạng của thầy giáo nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn. Anh viết về Đất… Bài thơ có tựa đề </span><br />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Cơn Sốt Đất. </span><br />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Khi ta về cơn sốt đất đang cao</span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Đồng tiền quẳng ra trên những đống gò ao bãi </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Quán xá lềnh khênh </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Nhạc tình rơi vãi </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Giữa dòng đời ai nghiêng ngả </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Ngả nghiêng? </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Từng ngôi nhà hối hả mọc chông chênh </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Vội thay mặt chủ sau mỗi lần được giá </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Vườn ruộng ông cha giờ cháu con đem mặc cả </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Tấc đất tấc vàng </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Trong hai tiếng bán buôn. </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Khi ta về nước mắt mẹ đang tuôn </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Một hố lầy hoang cũng giật giành xỉa xói </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Anh em nhìn nhau nghi ngờ soi mói </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Chửi rủa trước nhà </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Dao búa sau lưng. </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Mẹ một đời người vẫn buôn thúng bán bưng </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Thương đàn cháu đói lại đường xa chạy gạo </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Đất chưa hóa vàng đã từng giờ rỉ máu </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Bao nhân nghĩa cuộc đời theo nước lã trôi sông. </span><br />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Khi ta về biết em nhớ hay không? </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Hàng dâm bụt tuổi thơ đã không còn đó nữa </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Một bức tường vôi mảnh chai găm tua tủa </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Ngăn trở lòng người </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Cứa nát những vì sao. </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Ta bàng hoàng nghe vị đắng nỗi đau </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Đất cao giá biến nụ cười em băng giá! </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Người yêu cũ nay bỗng dưng xa lạ </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Hỏi tại người </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Hay tại đất </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Mẹ ơi? (Thanh Trắc Nguyễn Văn) </span><br />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Bài thơ dừng lại ở câu cảm thán “Mẹ ơi!” và câu hỏi “Hỏi tại người hay tại Đất? khiến cho tôi (một bạn đọc yêu thơ) rất muốn đi tìm nguyên do dẫn đến câu hỏi nhức nhối trai tim người đọc ấy. </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Thể thơ tự do với những ngôn từ được lựa chọn kỹ càng, đã được nhà thơ chọn để gửi gắm vào ý thơ chuyên chở cả một hồn thơ sâu rộng. Nhằm phản ánh một thực trạng đau lòng, một mặt trái của sự phát triển nhanh chóng. Mà đất mang lại cho những chủ nhân của nó…Những điều nhức nhối ấy,khuất lấp sau những gì mà chợt nhìn, chợt thấy cứ ngỡ đó là những giá trị tốt đẹp, là “sự phát triển vượt bậc” mà Cơn Sốt Đất mang đến…Nhưng không! Nhà thơ đang khắc hoạ cơn sốt này theo góc nhìn của riêng mình. </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Góc nhìn dẫn tới mặt trái của bức tranh Cơn Sốt Đất của nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn mở ra trong bối cảnh “Khi ta về…” </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Khi ta về cơn sốt đất đang cao </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Đồng tiền quẳng ra trên những đống gò ao bãi </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Quán xá lềnh khênh </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Nhạc tình rơi vãi </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Giữa dòng đời ai nghiêng ngả </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Ngả nghiêng? </span><br />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">“Khi ta về…”của nhà thơ (năm 2000) lúc ấy nào đâu chỉ có nơi nhà thơ đến “cơn sốt đất đang cao” mà khắp nơi, từ nông thôn đến thành thị chỗ nào thấy dăm ba người ngồi trong quán nước phía Bắc hay quán cà phê phía Nam thì y như rằng họ đang bàn về Đất. Một thửa ruộng đất nông nghiệp, một góc ao làng lấn chiếm, một rẻo đất lấn sông hay một vạt đất ven đường lộ…bỗng chốc hoá thành vàng. Hôm qua 2 triệu một sào đất, vừa sang tay cầm đồng tiền còn nóng hổi trên tay. Hôm nay có thể đã 2 triệu một mét vuông. Ngày mai, ngai mốt đã gấp nhiều lần số ấy…Từ đó nào đâu chỉ có “nhạc tình rơi vãi” mà hệ luỵ kéo theo cơ man nào là rắc rối. Dòng đời êm trôi đang lặng sóng nhất là làng quê thôn xóm..Bỗng chốc cơn bão giá nhà đất ào tới xô nghiêng tất cả…Tình người rơi theo tỷ lệ thuận với giá nhà đất tăng cao.. </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Vẫn là “khi ta về..” nhà thơ bắt gặp và có lẽ tận mắt chứng kiến: </span><br />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Từng ngôi nhà hối hả mọc chông chênh </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Vội thay mặt chủ sau mỗi lần được giá </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Vườn ruộng ông cha giờ cháu con đem mặc cả </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Tấc đất tấc vàng </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Trong hai tiếng bán buôn. </span><br />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Còn nỗi đau nào hơn đến với những người tạo dựng cơ nghiệp mong để lại cho đời sau chút đất hương hoả. Gặp cơn bão sốt đất cuốn về tình nghĩa cuốn theo, lòng người nghiêng ngả. Nhà thơ gặp “vườn ruộng ông cha giờ cháu con mặc cả…” là còn đỡ hơn nhiều so với ngay gần nơi tôi sống… Chính con đẻ của người khuất núi còn đang tâm thuê người dời mộ cha mẹ của mình về quê để lấy đất bán…Dù hai ngôi mộ ấy nằm gọn một góc mảnh vườn..Và tấc đất ấy không chỉ là “tấc đất tấc vàng” mà nó còn đào luôn cả chữ hiếu chữ tâm đi chôn xuống ba tấc đất cùng lương tâm của những đứa con cạn tình hết nghĩa… Tất cả bóp nát, vo tròn theo “hai tiếng bán buôn”. Một khổ thơ chất chứa tình thơ nặng trĩu…kéo theo hai chữ tình người ngả nghiêng bởi “tấc đất tấc vàng”. </span><br />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Lại vẫn là “Khi ta về…”nhà thơ bắt gặp những nỗi niềm xót xa…xót xa đến quặn thắt lòng người chứng kiến để rồi bật lên thành những câu thơ ..nấc nghẹn khắc khoải… </span><br />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Khi ta về nước mắt mẹ đang tuôn </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Một hố lầy hoang cũng giật giành xỉa xói </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Anh em nhìn nhau nghi ngờ soi mói </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Chửi rủa trước nhà </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Dao búa sau lưng. </span><br />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Như đã nói một vạt đất lấn chiếm bỗng chốc hoá vàng. Ở đây trước mắt nhà thơ chỉ có “một hố lầy hoang..”, vậy mà “anh em nhìn nhau nghi ngờ soi mói”, giành giật xỉa xói” không xong…sẵn sàng quay ra “chửi rủa trước nhà..” hậu quả mang đến là “dao búa sau lưng” . Anh em ruột thịt bất chấp “nước mắt mẹ đang tuôn” còn nỗi đau xé lòng nào hơn thế ! khi những bậc làm cha làm mẹ một đời tần tảo chắt bóp nuôi con để hôm nay chúng đối xử với nhau bằng “dao búa” cũng chỉ bởi tại “tấc đất tấc vàng”. Vàng đâu chưa thấy, chỉ thấy tình nghĩa đảo điên lòng người se thắt héo hon rớt rơi theo nước mắt của những người mẹ… </span><br />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Mẹ một đời người vẫn buôn thúng bán bưng </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Thương đàn cháu đói lại đường xa chạy gạo </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Đất chưa hóa vàng đã từng giờ rỉ máu </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Bao nhân nghĩa cuộc đời theo nước lã trôi sông. </span><br />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Lại là một cảnh đời éo le đập vào trước mắt nhà thơ. Hình ảnh người mẹ lam lũ “một đời người vẫn buôn thúng bán bưng” chứ nào đâu giàu có gì cho cam. Nước mắt chảy xuôi lòng mẹ bao la nào nỡ bỏ đàn cháu đói.. ‘lại đường xa chạy gạo”. Xưa các con còn nhỏ mẹ “vẫn một đời buôn thúng bán bưng”chạy từng bữa ăn lo cho chúng tới nay trưởng thành dựng vợ gả chồng sinh con ..những tưởng mẹ sẽ được an hưởng tuổi già vậy mà…Cũng bởi tại “tấc đất tấc vàng”. Đất chưa hoá vàng…vậy mà đã “giành giật xoi mói” ..rồi phải dùng đến cả “dao búa” để mà nói chuyện…người xưa nói “một giọt máu đào hơn ao nước lã” ngày hôm nay nhà thơ đã thấy, tôi đã thấy và có lẽ nhiều bạn đọc đã thấy “ bao nhân nghĩa cuộc đời theo nước lã trôi sông”.Còn đâu là máu mủ ruột rà thân thích..tất cả bị một bộ phận không nhỏ những con người trong xã hội,coi đồng tiền là trên hết làm vấy bẩn hay nói rõ hơn là bôi bẩn, gạch xoá chữ tâm, chữ tình, chữ hiếu ở đời, chỉ vì lòng tham cầm chẳng đặng bị đồng tiền cuốn trôi dìm xuống… </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Còn đây một nỗi niềm “Khi ta về…”nữa của nhà thơ… </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Khi ta về biết em nhớ hay không? </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Hàng dâm bụt tuổi thơ đã không còn đó nữa </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Một bức tường vôi mảnh chai găm tua tủa </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Ngăn trở lòng người </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Cứa nát những vì sao. </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Chút kỷ niệm thời ấu thơ đến khi biết thầm thương, trộm nhớ, rồi yêu,với cô bé nhà bên chung một bờ giậu của nhà thơ. Có lẽ là hy vọng niềm vui dẫu mong manh còn sót lại cũng tan biến ngay khi bắt gặp “ một bức tường vôi mảnh chai găm tua tủa” thay chỗ “hàng dâm bụt..”. Đã bị “ngăn trở lòng người” thì làm sao biết được “em nhớ hay không”. Những mảnh chai găm tua tủa kia “cứa nát những vì sao” ? Hay cứa nát ánh mắt dõi sang nhà hàng xóm cùng trái tim của nhà thơ đây nhỉ?...”Khi ta về…” nghe sao đắng chát… Hình như lát cắt này làm nhà thơ hụt hẫng thì phải… </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Ta bàng hoàng nghe vị đắng nỗi đau </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Đất cao giá biến nụ cười em băng giá! </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Người yêu cũ nay bỗng dưng xa lạ </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Hỏi tại người </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Hay tại đất </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Mẹ ơi? </span><br />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Tấc đất tấc vàng, dẫu chưa hoá thành vàng. Đã khiến máu đào rỉ, tình nghĩa hiếu hoà rụng rơi, nay thêm tình xưa nghĩa cũ…cũng là hàng xóm láng giềng trở thành xa lạ. “Nụ cười em băng giá” chỉ vì “đất cao giá..” Cao giá lên em đã bán cả “hàng dâm bụt”? để cho “bức tường vôi…” mọc lên thế chỗ. Bạc như vôi vốn là câu nói của người xưa để lại…”Ta bàng hoàng nghe vị đắng nỗi đau” cũng phải thôi! Tình đời, tinh người đã nghiêng ngả theo cơn sốt đất ngay từ lúc đầu tiên “Khi ta về…” rồi mà… </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Nhà thơ muốn hỏi “ tại người? hay tại đất? câu hỏi này nhà thơ hỏi chỉ để hỏi mà thôi. Bản thân tác giả, bản thân tôi, và có lẽ có nhiều bạn đọc khác nữa đã có câu trả lời cho riêng minh khi đọc đến hai chữ “Mẹ ơi!” của nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn. </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Cơn Sốt Đất bài thơ đã khắc hoạ rõ nét một bức tranh mang gam màu xám của xã hội khi cơn bão “sốt đất nóng nhà” mang đến. Một bộ phận không nhỏ người dân đã bị lòng tham vật chất làm lu mờ, che khuất tình người, dìm chết tình thân, đạo hiếu ở đời. Ta có thể gặp bất cứ ở đâu trên khắp đất nước từ thành thị đến nông thôn, từ người giàu thành đạt tới người nghèo thất học…Nhan nhản trên báo đài…có khi ngay cạnh nhà bạn nhà tôi, nhà tác giả… Bất chấp luân thường đạo lý họ coi đồng tiền là trên hết ….nhiều nhất là khoảng hai chục năm trở lại đây… </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Cơn Sốt Đất của nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn tôi đã đọc, đã đồng cảm và tôi đã viết…Mong tác giả và bạn đọc hãy coi đây là cảm xúc của riêng cá nhân tôi cùng cái nhìn một chiều, mang theo gam màu xám…những suy luận và cảm ý thơ trong Cơn Sốt Đất có thể chưa hẳn đúng với phần đông bạn đọc và cảm xúc của tác giả. Rất mong được lượng thứ và bỏ qua. </span><br />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Sài Gòn 8/7/2014 </span><br />
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Huỳnh Xuân Sơn </span>Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-18579166901235197572019-08-10T22:29:00.001+07:002019-08-10T22:29:15.902+07:00Mép Nước Hồ Tây- Hạt Cát Diệu Sinh<span style="font-family: times, times new roman, serif;">MÉP NƯỚC HỒ TÂY - Hạt Cát Diệu Sinh</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Năm Mươi Năm, một nửa thế kỷ, hơn nửa đời người…Liệu thời gian ấy có quá dài hay quá ngắn với bạn, với tôi, và với những người hay hoài niệm? Khi nâng niu cất giữ những kỷ niệm bên mình như những báu vật. Vậy mà Năm mươi năm về trước. Có một người phải xa một người... để rồi năm mươi năm sau ta được chiêm nghiệm một tác phẩm mang tên </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">MÉP NƯỚC HỒ TÂY </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Năm mươi năm ... </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">mép nước Tây Hồ </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">thơ ấu một thời hiển hiện </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nhớ ngụp lặn bùn lầy ốc hến </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Bê rổ đầy Trùng trục </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">cùng </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Lem luốc trùng trục anh. </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nhớ rón rén mép nước xanh </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Đám cỏ gà hẫng tụt </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Hì hóp nhìn cá cua chạy mất </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nhếch nhác hình hài... mếu cười </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Quần áo rong rêu... xước cẳng, vều môi </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Mắt vẫn dõi cá ve cờ xanh đỏ </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Thò tay chộp ngoé con ôm lá cỏ </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Chạy toé tung khi thấy đỉa ngo ngoe... </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">... </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Rồi chiến tranh. </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Anh đi </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">nghẹn Tây Hồ </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">mưa gió ngày về vùi trong lửa đỏ. </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Biền biệt niềm thương nối nhớ </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">biền biệt mùa sấu non </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">biền biệt phượng già hoa đỏ như son </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">biền biệt bằng lăng lối về tím lịm </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">ngày cũ tháng xưa... Biền biệt </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Ta thành xa lạ trong nhau </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">hai ngả đi về không nhau. </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">.... </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Chiều Hồ Tây năm tháng thay màu </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Năm mươi năm </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Lại về Hồ Tây - </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">mép nước…(Hạt Cát Diệu Sinh) </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Hạt Cát _ Diệu Sinh chính là tác giả bài thơ ấy. Với một mệnh phụ bước vào tuổi gần thất thập, sẽ có bao nhiêu điều muốn nhắc nhớ, muốn hoài niệm. Nhưng nhắc ai? nhớ điều gì? hẳn mỗi người, mỗi tuổi mỗi khác nhau. Nữ sĩ Hạt Cát Diệu Sinh dù hiện tại đang sống ở Hà Nội vậy mà cũng phải: </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Năm mươi năm </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Lại trở về Hồ Tây </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Mép Nước… </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Thắng cảnh Hồ Tây nên thơ, đẹp như tranh vậy. Sao chỉ có “mép nước..” hồ làm tác giả bâng khuâng “Chiều Hồ Tây năm tháng thay màu”. Màu chiều chẳng thể thay đổi dẫu bao lâu. Ráng chiều đổ xuống bốn mùa có màu sắc riêng của </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">mình. Dáng nữ sĩ hôm nay thả bộ tới “mép nước” có khác và hẳn là khác nhiều so với Năm mươi năm trước. Tóc đã phai màu, làn da nay đã có mấy chị em đám đồi mồi thăm viếng rồi chẳng chịu dời đi cứ bám riết. </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Ven hồ năm mươi năm trước là những “đám cỏ gà” dập dềnh theo mặt nước. Những hang cua, hang ếch ăn nham nhở bờ đất. Giờ đây là bờ kè lát đá một màu xám ngoét. </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Duy chỉ có mặt nước hồ là luôn xao động bất kể nắng mưa, sáng lên hay chiều xuống. Tác giả dạo bước trước sự thay đổi đến ngỡ ngàng liệu có ước ao mình có tâm trạng giống nữ sĩ Hồ Xuân Hương: </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Phong cảnh Hồ Tây chẳng khác xưa </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Người đồng châu trước biết bao giờ .(Nhớ Bạn Chiều Hồ Tây) </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Hồ Tây nay đã thay đổi hẳn nhiên rồi. Nhưng có những cảnh vật nơi đây đã biến mất mà kỷ niệm gắn liền với nó thì vẫn còn nguyên trong góc khuất trái tim tác giả. Nhiều lúc cứ tưởng như nó đã ngủ yên suốt mấy chục năm qua, giờ đây bỗng trở dậy xô bật cửa trái tim vùng ra. Tất cả bắt nguồn cũng từ“mép nước” Hồ Tây cách đây nửa thế kỷ </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Năm mươi năm ... </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">mép nước Tây Hồ </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">thơ ấu một thời hiển hiện </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nhớ ngụp lặn bùn lầy ốc hến </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Bê rổ đầy Trùng trục </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">cùng </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Lem luốc trùng trục anh. </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Cái “mép nước” của Hồ Tây thơ mộng này,cũng chính là nơi lưu giữ kỷ niệm của tác giả để giờ đây trái tim người thiếu phụ đập rộn ràng khi thấy“hiển hiện” những buổi “ngụp lặn..” mò trong “bùn lầy” để mà bắt “ốc hến”.Có những hôm (có lẽ) tác giả là người “bê rổ đầy Trùng trục” ( một loài ăn thịt họ nhà trai nhưng nhỏ hơn, dài hơn và nhiều thịt hơn..) Cùng với “ người ấy” cũng đang “lem luốc…” nhưng lại trần “trùng trục”. Hai từ trùng trục đi liền trong hai câu thơ mang hai nghĩa hoàn toàn khác nhau có tác dụng nhấn mạnh đặc biệt. Mà với riêng tôi thì “trùng trục anh” thật ấn tượng. Mà nghĩ cho cùng, dẫu chẳng còn thời “cởi truồng tắm mưa” với nhau nữa. Nhưng làm con trai ai lại mặc áo đi mò ốc, bắt cua bao giờ. Có lẽ nhờ “lấm lem” và “trùng trục” nên mới có “rổ đầy Trùng trục” cho tác giả bê. Để hôm nay đứng ngây ra mà nhớ, nhớ tới cồn cào… Kỷ niệm còn vương nơi “mép nước” đâu chỉ có vậy… </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nhớ rón rén mép nước xanh </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Đám cỏ gà hẫng tụt </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Hì hóp nhìn cá cua chạy mất </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nhếch nhác hình hài... mếu cười </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Quần áo rong rêu... Xước cẳng, vều môi </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Mắt vẫn dõi cá ve cờ xanh đỏ </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Thò tay chộp ngoé con ôm lá cỏ </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Chạy toé tung khi thấy đỉa ngo ngoe... </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Ai bị “hẫng tụt” bởi “đám cỏ gà” lừa bên “mép nước xanh” tác giả không nói rõ. Có lẽ là tác giả hay là “trùng trục anh”, có khi là cả hai cùng “hẫng tụt một lúc”. Để rồi khi leo lên được thì hỡi ơi, miệng cười, miệng mếu với bộ dạng nhếch nhác. Quần áo rong rêu mắc đã đành. Còn thêm bị “xước cẳng vều môi”. Nhưng vẫn chẳng chừa tội “mê cá ve cá cờ” mấy con cá hay chúi trong hang khi trời nắng ấy…Ôi! Tác giả nghịch có lẽ cũng nhất trong số những cô cậu đứng “thứ ba” thì phải. Ai đời con gái đi “chộp ngoé con ôm lá cỏ” bao giờ. Nghịch thì nghịch vậy đấy nhưng chỉ phút chốc thôi lại trở về bản chất nhát như cáy của mấy cô gái “ chạy toé tung khi thấy đỉa ngo ngoe”. Bao nhiêu hồi ức ùa về bên mép nước để cho kỷ niệm chất chồng lên kỷ niệm thuở ấu thơ với “trùng trục anh”. </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">... </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Thời gian lặng lẽ trôi, Đất nước vừa khai sinh lại phải chia đôi rồi bùng nổ chiến tranh…nếu không nhầm thì cột mốc Năm mươi năm bắt đầu từ lúc“trùng trục anh” lên đường ra trận. </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Khổ thơ được ngăn cách bằng một khoảng lặng đủ cho dòng cảm xúc lắng lại: </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Rồi chiến tranh. </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Anh đi </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">nghẹn Tây Hồ </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">mưa gió ngày về vùi trong lửa đỏ. </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Biền biệt niềm thương nỗi nhớ </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">biền biệt mùa sấu non </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Biền biệt phượng già hoa đỏ như son </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">biền biệt bằng lăng lối về tím lịm </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">ngày cũ tháng xưa... Biền biệt </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Ta thành xa lạ trong nhau </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">hai ngả đi về không nhau. </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nhịp thơ trầm trầm khắc khoải như nỗi lòng người đợi trông. Đợi trông mà không biết ngày trở lại… Năm từ biền biệt trong một khổ thơ có là quá nhiều? không! có lẽ còn chưa đủ. Anh đi là biền biệt. Hồ Tây còn nghẹn, huống chi lòng người ở lại. Anh đi biền biệt lúc sấu mới vừa đậu trái nghĩa là đầu hạ…những tưởng nhanh thôi! để rồi hạ ùa về hoa phượng nở mang theo nỗi lòng kẻ đợi người đi biền biệt…”Phượng già hoa đỏ như son”? hay lòng người chờ đợi sắt son? </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Biền biệt mùa bằng lăng mới tràn đầy khắc khoải…Màu hoa ấy khiến cho “lối về tím lịm” hay nỗi nhớ thương chìm đắm nỗi buồn vương theo màu tím. Những biền biệt ấy còn chưa đáng sợ bằng “ngày cũ tháng xưa biền biệt”. Viết tới đây bỗng nhiên tôi nhớ tới ca khúc “Mùa hoa cải ven sông” và tôi cũng muốn tác giả và bạn đọc cùng nghe một đoạn ca từ “Chiến tranh không ước hẹn./ Sợ làm con bướm trắng./ Thẫn thờ chiều bên sông./…Thế rồi thế rồi em…./ Đợi anh mặc hoa trôi./ Đợi anh trong khắc khoải..” Để rồi người con gái trong ca khúc ấy “buồn thương hoa héo hắt” và nghe “ai cũng bảo phải quên./ Em đành bước sang ngang./ Gửi mùa xuân ở lại./ Gửi con tim cháy mãi./ Cho người mình chờ mong”… Người con gái trong "Mùa hoa cải ven sông" của nhạc sĩ Lê Vinh có bao nhiêu nét tương đồng và tâm trạng giống tác giả của chúng ta? Câu hỏi này có lẽ Hạt Cát Diệu Sinh là người trả lời đúng nhất. Tôi và bạn đọc chỉ có quyền phỏng đoán mà thôi… </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Hai câu thơ cuối khổ tác giả đã viết “ta thành xa lạ trong nhau..." và “hai ngả đi về không nhau”. Với riêng tôi sau khi đã đi suốt chuyến đò ký ức để về bên “mép nước” Hồ Tây cùng tác giả. Tôi nghĩ "hai ngả đi về không nhau” là sự thật. Nhưng ít nhất là từ phía tác giả, trong trái tim luôn có bóng dáng một người… người mà năm mươi năm trước đã Ra đi bởi chiến tranh…Tôi khẳng định vậy bởi tôi cũng là phụ nữ và không thể nào có bài thơ Năm Mươi Năm nếu tác giả quên phéng “trùng trục anh” ngày nào? </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Cám ơn tác giả Hạt Cát Diệu Sinh đã cho tôi có dịp đồng hành với những kỷ niệm ngọt ngào thủa ấu thơ, cho đến tuổi cập kê vẫn vô tư trong sáng và đẹp lấp lánh như bình minh chiếu tia nắng trải mặt hồ phẳng lặng… Năm mươi năm không là dài nhưng cũng chẳng phải ngắn để mà nâng niu gìn giữ những kỷ niệm ấy… </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Sài Gòn 3/7/2014 </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Huỳnh Xuân Sơn </span>Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-29913838366158872342019-08-10T22:24:00.001+07:002019-08-10T22:24:20.201+07:00BẾN ĐỢI Của Lê Thanh Bình<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><a href="https://3.bp.blogspot.com/-ONnLTc0zntc/V08VVDpLu_I/AAAAAAAABBU/R29LiwA7W2UBufaXFpxniezBEs40zWlbACLcB/s1600/13227604_1607113189608419_7449438069289345317_o.jpg" style="font-family: times, "times new roman", serif;"><br /><img border="0" src="file:///C:/Users/DELL35~1/AppData/Local/Temp/msohtmlclip1/01/clip_image001.jpg" /></a><span style="font-family: times, "times new roman", serif;"> </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" />BẾN ĐỢI!<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Không biết từ bao giờ? Bắt đầu ở đâu? Do ai phát hiện ra? Mà cứ mỗi khi mùa hè về lại có tiếng ve cất lên. Nếu có phải bộn bề công việc mưu sinh hoặc do nơi sinh sống chẳng phân ra ranh giới bốn mùa rõ rệt, thì cứ nghe tiếng râm ran của dàn đồng ca ấy cất lên là biết hạ đã về…</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Hạ về! lại là khởi nguồn cho bao hoài niệm của thời tuổi hồng. Mỗi tuổi mỗi hoài niệm khác nhau. Hình như không ai giống ai cả…</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Mùa hạ cũng là khởi nguồn cho cảm xúc thơ ca dâng trào… Thơ về mùa hạ thì nhiều vô kể như lớp lớp sóng trên sông. Không con sóng nào, giống con sóng nào cả… Và Bến Đợi của tác giả Lê Thanh Bình là một con sóng đặc biệt trên dòng sông thơ mùa hạ đang trôi.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Bến Đợi</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">(Tặng Một Người)</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Tiếng ve thao thiết gọi hè</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Khiến người day dứt lời thề... bến xưa</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Con sông ngày đứng tiễn đưa</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nửa bên nắng, nửa bên mưa rối bời...</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Người đi như cánh chim trời</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Để người ở lại bời bời ngóng trông</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Dặn nhau giấu nhớ vào trong</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Mà sao lại cứ mỏi mong thành lời...</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Lời yêu ai thả cuối trời</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Để ve khản tiếng ca bài hạ sang</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Chia phôi cắt nửa vầng trăng</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Ai đo nỗi nhớ thử bằng bao nhiêu???</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Lê Thanh Bình</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Bài thơ với lời đề tựa “Tặng một người”. Mạch thơ như một tiếng lòng kìm nén lâu năm nay bật lên… Một chủ đề cũ, một thể thơ cổ, được tác giả viết về một hoàn cảnh ra đời không mới (chia tay, đợi chờ, mong nhớ) Nhưng để chuyên chở được những cái cũ, tưởng như đã rất cũ ấy lại là những ngôn từ mới, những ý thơ mới trẻ trung và khác lạ.. mang dấu ấn riêng của người cầm bút rất riêng biệt.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Tiếng ve thao thiết gọi hè</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Khiến người day dứt lời thề… bến xưa</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Con sông ngày đứng tiễn đưa</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nửa bên nắng, nửa bên mưa rối bời…</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Người ta thường cảm nhận tiếng ve rộn rã gọi hè! ở đây tác giả thấy tiếng ve thao thiết như tiếng lòng đang bồi hồi trong “day dứt lời thề…”. Bến xưa có một người, tiễn một người! bến sông ấy ở con sông nào vậy? Suốt dải đất hình chữ S chẳng có vùng nào có hiện tượng thời tiết "ác" đến vậy… Vậy chỉ có thể đấy là một con sông vô hình ngăn cách dòng tình cảm. Bởi nó chia đôi thành: “Nửa bên nắng, nửa bên mưa”... Bên mưa thì “rối bời”… nhưng còn “bên nắng” thì sao? Hay vì bên mưa rối bời mà không để ý tới bên nắng cũng đang như mối tơ vò đấy thôi!</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Một khổ thơ đầy tâm trạng nhưng tràn ý thơ… Tiếng ve thao thiết này liệu có tiên tri như:</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Con ve tiên tri vô tâm báo trước</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">(Chiếc Lá Đầu Tiên- Hoàng Nhuận Cầm)…</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Tiếng ve và hai nửa bên mưa, bên nắng ra sao? Ta đành phải nhờ tác giả trả lời để cùng đi tiếp</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Người đi như cánh chim trời</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Để người ở lại bời bời ngóng trông</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Dặn nhau giấu nhớ vào trong</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Mà sao lại cứ mỏi mong thành lời…</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Có lẽ bên nắng đã là “người đi…” mà đi mải miết như “cánh chim trời”. Không hẹn ngày trở lại và chắc cũng chưa một lần trở lại Bến Xưa…</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Bên mưa ở lại… nhạt nhoà… dõi mắt “ngóng trông”, mà trong lòng thì “bời bời” nỗi nhớ! Biết là chẳng thể quên đồng nghĩa với nhớ ùa về… Biết là đã mắt nói với mắt, lòng dặn với lòng. Hai trái tim nói với nhau “giấu nhớ vào trong”. Dặn thì dặn thế… Nhưng biết giấu đi đâu? Nơi nào đồng loã cho cất giấu nỗi nhớ? lại không có ai chỉ đường dẫn lối cho biết. Có khi càng muốn giấu, lại chính là không thể giấu được, cho nên: “Mà sao lại cứ mỏi mong thành lời”…</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Hai câu thơ này cũng chính là hai tia sáng lấp lánh nhất làm điểm nhấn trong bài thơ!</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Ngày trước nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm cũng có những nỗi nhớ rất đặc biệt</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nỗi nhớ trong tim em nhớ về mẹ</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Bạn có nhớ trường nhớ lớp nhớ tên tôi</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">(Chiếc Lá Bên Thềm)</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Có nỗi nhớ nào trong số nỗi nhớ của thơ Hoàng Nhuận Cầm ở trên đây, là nỗi nhớ mà hai nửa bên mưa, bên nắng dặn nhau “giấu nhớ vào trong” không?.. Điều này có lẽ chỉ có tác giả và “một người” được tặng bài thơ này mới trả lời được…</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Căn nguyên dẫn đến nỗi nhớ mong mỏi phải bật lên bài thơ này đã phần nào lộ diện qua khổ kết:</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Lời yêu ai thả cuối trời</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Để ve khản tiếng ca bài hạ sang</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Chia phôi cắt nửa vầng trăng</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Ai đo nỗi nhớ thử bằng bao nhiêu???</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Chỉ vì một lời yêu, nào có phải dành cho mình đã đành! Ai là ai? Mưa hay nắng? Mà đang tâm đành đoạn mang “thả cuối trời”! Để rồi mỗi khi hạ về bằng lăng tím nở bên đường… bầy ve rộn ràng ca hát chào cái nắng nồng mùa hạ… đẹp là thế, sống động vui tươi là thế… mà để ai kia bồi hồi thổn thức mà ngỡ chúng “khản tiếng”.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Hạ sang, nỗi nhớ ùa về ngổn ngang… Ai nỡ cắt đi một nửa vầng trăng? phải chăng là “nửa bên nắng” bay đi như cánh chim trời mang theo cả lời yêu “thả cuối trời” xa tít… Nửa bên mưa ở lại… ngóng chờ, mong nhớ để rồi năm tháng lạnh lùng trôi qua… Tóc đã phai màu nắng, mây tím hoàng hôn đang buông rất gần… Chẳng thể đong đếm được kể từ buổi tiễn đưa “rối bời” ấy. Mỗi bên đã giấu được bao nhiêu nỗi “nhớ vào trong”… Biết bao nhiêu lần thao thiết nhớ thương thả hồn theo những âm thanh gọi mùa sang… nghèn nghẹn… Nén lòng… để rồi bật lên tiếng than! Không… hình như là câu hỏi! mà có lẽ là một sự đánh đố “Ai đo nỗi nhớ thử bằng bao nhiêu???”. </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Ba dấu hỏi mà tác giả đặt ở cuối bài cùng câu thơ ấy. Tôi thấy lấp lánh viên đá quý chứa đựng trong nó chiều dài của nỗi nhớ mong, chiều rộng của nỗi nhớ thương, có sức nặng của chữ tình…</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Một Bến Xưa ngọt ngào không hề xưa cũ chính là Bến Đợi mà tác giả mong “tặng một người”…</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Tôi xin mượn một đoạn ca từ trong ca khúc Tình Nhớ của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn để kết cho bài viết này và cũng là một lời chia sẻ gửi tới “nửa bên mưa” Của tác giả Lê Thanh Bình.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Tình ngỡ đã quên đi. Như lòng cố lạnh lùng. Người ngỡ đã xa xăm bỗng về quá thênh thang… Tình ngỡ đã phôi pha. Nhưng tình vẫn còn đầy. Người ngỡ đã đi xa. Nhưng người vẫn quanh đây ….</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">(Tình Nhớ- Trịnh Công Sơn)</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Sài Gòn 9/6/2014</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Huỳnh Xuân Sơn </span>Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-91810168789561060592019-08-10T22:22:00.000+07:002019-08-10T22:22:00.649+07:00BÙI XUÂN PHÁI Của Nguyễn Vũ Tiềm<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Cảm Nhận Bài Thơ Bùi Xuân Phái Của Nhà Thơ Nguyễn Vũ Tiềm </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Bùi Xuân Phái là một trong những họa sĩ thuộc lớp họa sĩ cuối cùng của trường Mỹ Thuật Đông Dương. Ông vẽ rất nhiều đề tài nhưng có lẽ dòng tranh về phố cổ Hà Nội là được biết đến nhiều nhất và ngay khi còn đương thời thì giới thưởng ngoạn tranh đã đặt cho ông một cái tên rất thân thương: Phố Phái. Nói đến tranh về Hà Nội đặc biệt là Hà Nội cổ kính rêu phong không ai lại không nhắc đến Phố Phái.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nguyễn Vũ Tiềm cũng không ngoại lệ khi viết về Thăng Long Hà Nội ông đã chọn người họa sĩ tài ba này để viết trong tập thơ Sương Hồ Tây Mây Tháp Bút:</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Bùi Xuân Phái</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Thời gian mối mọt</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nghiến vào quên nhớ trong ta</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Kỷ niệm chờ san ủi</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Hương khói ông bà chờ khoan cắt bê tông</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Búa tạ nện vào ký ức</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Thanh lịch thuở nào vào gầu xúc đổ đi</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Có chàng hiệp sĩ vung cây cọ</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Chấm vào thương nhớ mờ xa</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Chạy nước rút cuối chặng đường thế kỷ</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Níu giữ vui buồn thần thái phố xưa (Nguyễn Vũ Tiềm )</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Mở đầu bài thơ ông làm tôi sững sờ với cách đặt vấn đề, khi ông ví thời gian với mối mọt, mà ông còn để cho mối mọt nghiến vào trí nhớ nữa lại càng làm cho người đọc phải động não.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Viết về một họa sĩ với biệt danh Phố Phái. ông dẫn người đọc vào thế giới của sự lãng quên bởi nghiệt ngã của thời gian. Thật lạ lùng và khiến trí tò mò nổi lên để tôi theo tiếp những vần thơ của ông.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Trời ạ ! ông trăn trở ông suy tư nặng lòng về Hà Nội đến mức mà ông dùng một loạt động từ nào là san ủi, khoan cắt, nện, xúc để diễn tả sự mất mát cả cái hữu hình đến cái vô hình trong Hà Nội hôm nay.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Kỷ niệm thì chờ san ủi.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Hương khói ông bà chờ khoan cắt bê tông.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Hai câu thơ làm nhức nhối lòng người đọc. Những làng hoa một thời nên thơ, vào nhạc và hiện hữu trong tranh như Ngọc Hà gần như biến mất. Nghi Tàm, Quảng Bá , Nhật tâncũng đang rầm rộ san ủi, chẳng còn mấy diện tích cho hoa. Những làng hoa ấy đã bao thế hệ người Hà Nội lưu giữ kỷ niệm về nó. kỷ niệm nào ai nỡ để cho máy ủi san ủi như họ đang san lấp mặt bằng khắp nơi rầm rộ kia. Nếu còn sót lại chút ít thì cũng chỉ là đang Chờ mà thôi…</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Và ngay cả những căn nhà từ đường làm nơi thờ tự ông bà thì lớp con cháu đời sau cũng bị cuốn theo guồng xoáy của cơn lốc phát triển mà sẵn sàng phá.Ngày nay dẫu được bảo tồn theo qui định nhưng những ngôi nhà trong khu phố cổ cứ lần lượt biến mất, những bức tường mái ngói cổ kính rêu phong mỗi ngày một ít đi nếu không bị “khoan cắt bê tông” thăm hỏi. thì cũng bị xuống cấp trầm trọng.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Khi mà kỷ niệm bị san ủi. Còn khoan cắt bê tông đến để dỡ bỏ cả nơi thờ tự ông bà thì quả thật quá đau xót cho những người nặng lòng với “thần thái phố xưa” như tác giả. Ta không ngạc nhiên khi ông phải bật ra những câu thơ đau xót và nặng trĩu “Búa tạ nện vào ký ức”. chữ nện cho ta cảm giác tan vỡ hết rồi chỉ một chữ nện mà khiến người đọc phải trăn trở phải nặng lòng, phải suy ngẫm về hậu quả hiển hiện trước mắt.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Vẫn chưa hết sau cú nện chát chúa, vỡ tan cả ký ức ấy. tác giả bồi thêm một câu thơ</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">“Thanh lịch thuở nào vào gầu xúc đổ đi”</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nét thanh lịch của người Hà nội bao đời nay ăn sâu trong tiềm thức mỗi người dân Việt như :</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Chẳng thơm cũng thể hoa nhài</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An (Ca dao)</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Vậy mà hôm nay tác giả để cho cái gầu xúc vô tri vô giác kia lạnh lùng xúc đổ đi. Một câu thơ sâu xa và nặng trĩu với nhiều nghĩa. Một nét đẹp của người Hà Nội sao ông nỡ phũ phàng vậy. Nhưng ta hãy nhìn vào thực tế hôm nay nét đẹp ấy mai một mỗi ngày mỗi mất dần như cái hành động xúc đổ đi kia chẳng thể xúc một lần mà hết, nhưng lần lần sẽ hết và mất hẳn.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Tôi chỉ xin đơn cử một dẫn chứng cho sự mất đi này năm 2008 Hà Nội tổ chức lễ hội hoa anh đào của Nhật Bản mang sang trong lễ hội đó hình ảnh để lại trong mắt bạn bè quốc tế và những ai yêu nét thanh lịch người Hà Nội là cảnh cướp hoa bẻ cành của một bộ phận giới trẻ trước sự bất lực của ban tổ chức. Hậu quả là cho tới nay hoa anh đào từ Nhật không xuất hiện trong lễ hội nữa.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Chưa hết năm 2010 ngay sau lễ bế mạc lễ hội hoa ngày 4/1 nam thanh, nữ tú, ông già, bà cả, có đủ. Lao vào cướp hoa. Sự xuống cấp của nét thanh lịch thấy rõ như vậy đó</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Bây giờ thì tác giả mới viết về người họa sĩ tài ba Bùi Xuân Phái bằng hình ảnh: “Vung cây cọ” để “chấm vào thương nhớ” thôi . Nhưng thương nhớ của họa sĩ và có lẽ cả của tác giả nữa chăng đã “mờ xa”. Nên họ phải cố gắng “chạy nước rút”</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Có chàng hiệp sĩ vung cây cọ</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Chấm vào thương nhớ mờ xa</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Chạy nước rút cuối chặng đường thế kỷ</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Níu giữ vui buồn thần thái phố xưa</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Bùi Xuân Phái đã dành phần lớn cuộc đời họa sĩ của mình để vẽ về phố cổ Hà Nội với mong muốn níu giữ lại những nét đẹp cổ kính, níu giữ cái thần thái phố xưa với những nét vẽ trăn trở như sợ nếu không vẽ rồi nó sẽ biến mất trong tích tắc.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Thơ của nhà thơ Nguyễn Vũ Tiềm viết về Bùi Xuân Phái nhưng ông đã đồng cảm, đã trăn trở và khắc khoải cùng từng nét vẽ của Phố Phái. qua từng câu thơ mang đậm dấu ấn hồn tranh của Phố Phái.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Ai đã từng ngắm tranh của Bùi Xuân Phái vẽ về phố cổ Hà Nội và đọc thơ của Nguyễn Vũ Tiềm viết về Bùi Xuân Phái. Ta đều thấy họ đã gửi gắm những kỷ niệm, những hoài cảm, cùng nỗi buồn man mác tiếc nuối bâng khuâng trên từng nét vẽ, từng câu thơ. Và có cảm giác như họ cùng cố gắng níu lại từng mái nhà cổ, từng nét rêu phong trên những bức tường, và níu giữ từng nét đẹp của người Hà Nội xưa.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Hôm nay đã và đang dần mai một và mất đi trước mắt họ.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Sài Gòn 19/11/2013</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Huỳnh Xuân Sơn </span><br />
<br />Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-8805183501081540642019-08-10T22:19:00.003+07:002019-08-10T22:19:57.917+07:00RỖNG CỦA HOÀNG DUNG<br />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Có Một nỗi cô đơn đáng sợ trong RỖNG của tác giả Hoàng Dung qua cảm nhận của Huỳnh Xuân Sơn </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Rỗng là một tính từ, mà không có ai và phần lớn không vật dụng gì muốn gắn liền với nó. Vậy mà tác giả Hoàng Dung, lại dùng để đặt tựa đề cho một bài thơ tình….Rỗng ám ảnh người đọc là tôi, bất giác tôi muốn đi tìm xem vì sao lại Rỗng….</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">RỖNG</span><br />
<br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Yên lặng</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Chỉ có tiếng thở quen thuộc</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nhưng mơ hồ từ chốn xa xăm</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Lặng thầm </span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Trong vùng giá lạnh</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Mắt ráo hoảnh</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nhìn thạch sùng chắt lưỡi gọi nhau</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Tiếng chắt lưỡi ngọt ngào</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">quyến dụ...</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Đồng hồ không ngủ</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Tít tắc...tít tắc...</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Nghe chừng " đánh mất...đánh mất..."</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Chút mong manh còn lại</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Đến là tê tái</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Giật mình</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Hóa rỗng trái tim (Hoàng Dung).</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Rỗng được gửi gắm qua thể thơ Tự Do. Với những ngôn từ trau chuốt nhưng gần gụi. Câu dài, câu ngắn không phân định, theo một nhịp thơ không êm ả, với những câu thơ điệp tự có chủ đích. Những âm thanh, hình ảnh khác lạ hòa quyện vào ý thơ, níu giữ tình thơ sâu thăm thẳm, nhưng không khuất lấp. Nhằm khắc họa một nỗi niềm, mà có lẽ không có người phụ nữ nào, dù trẻ, hay già muốn trải qua. Cô đơn đã là đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn khi nỗi cô đơn ấy gặm nhấm tâm hồn ta, dày vò thân xác ta, trong một căn phòng mà bóng tối đồng lõa với cô đơn.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Yên lặng</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Chỉ có tiếng thở quen thuộc</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Tiếng thở nào quen thuộc đây? Tiếng của mình thì không thể nghe rồi, phải chăng “Lặng thầm” mà còn thêm “trong vùng giá lạnh” để cho nhân vật trữ tình của Rỗng cảm thấy “Như mơ hồ từ chốn xa xăm”…Vậy nhiều khả năng là tiếng thở của người có lẽ đã có một thời “mặn nồng ân ái”! mới có cảm giác “quen thuộc” nhưng vì đâu? Vì sao? Mà loan phòng hạnh phúc một thời ấy nay trở thành “Vùng giá lạnh” chỉ có hai người họ mới biết và tác giả mới hiểu…</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Trong không gian Lặng yên và lặng thầm ấy, có một người thở đều cùng giấc ngủ và một người có đôi “Mắt ráo hoảnh”.Đôi mắt ấy đã bao đêm không ngủ hay mới chỉ đêm đầu tiên trong vùng giá lạnh đã “ráo hoảnh”rồi..Ám ảnh nhất là đôi mắt ấy trong đêm khi thạch thùng cất tiếng mà “Nhìn thạch sùng chắt lưỡi gọi nhau” sao không là nghe mà lại là “nhìn”, có lẽ chủ thể đã không nhìn bằng đôi mắt bình thường mà nhìn bằng “đôi mắt” của trái tim cô đơn! Và chính sự cô đơn trong cảnh “đồng sàng dị mộng” ấy mới cảm thấy; “Tiếng chắt lưỡi ngọt ngào” và âm thanh cô độc của loài thạch sùng cũng khiến cho chủ thể Em cảm thấy chúng “quyến dụ...”.</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Thạch sùng tặc lưỡi trong đêm, vốn không gọi nhau, nhưng với chủ thể Em của Rỗng thì có lẽ ngoài việc “mắt ráo hoảnh” chị còn thèm khát được nói, được nghe, được sẻ chia …Nhưng người thì đây,ngay bên cạnh, mà sao như mơ hồ từ chốn xa xăm…vì đâu và vì sao? Thì cũng đều đáng sợ cả…Nhất là trong không gian ấy còn có thêm tiếng “tíc tắc…tíc tắc” vô hồn của chiếc “Đồng hồ không ngủ”….dội vào nỗi cô đơn khắc khoải trong tim nghẹn đắng mà nghe ra âm thanh ấy đang gõ tiếng “Đánh mất..đánh mất./ Chút mong manh còn lại”…Mới “nghe chừng” thôi ư? Không….Không…Hình như là đã mất mất thật sự, mất hết rồi. Chỉ còn “tiếng thở quen thuộc” là hiện hữu, không gian thân thuộc cũng đã mất..đối nghịch với tiếng thở gần có lẽ là lòng người bên cạnh đã quá xa xăm…Tất cả đang cùng nhau gặm nhấm, dày vò trái tim khiến nỗi cô đơn mỗi lúc một lớn lên và đỉnh điểm tột cùng đã tới… sự cô đơn khủng khiếp nhất ấy là khi có người bên mình đấy nhưng lại không thể sẻ chia hay nắm giữ….Sự cảm nhận rõ ràng “Đến là tê tái” rồi “Giật mình”…Cô đơn đến từ sâu thẳm tâm hồn, nơi cảm nhận sâu sắc nhất thì lại “Hóa rỗng trái tim”.Trái Tim quả là một nơi trống rỗng đáng sợ nhất cho bất cứ ai…Trái Tim đã hiện diện trong Rỗng của tác giả Hoàng Dung nhưng có lẽ nó chỉ còn là nhịp đập cơ học vô hồn ….</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Một Rỗng đáng sợ đã đến hồi kết, mong rằng Rỗng chỉ là cảm xúc thơ ca mà tác giả Hoàng Dung trong một phút xuất thần đã viết ra…</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Là một phụ nữ, bản thân chưa từng trải qua những nỗi cô đơn đáng sợ như Rỗng. Nên sự đồng cảm này có thể chưa là suy nghĩ chung, của phần đông bạn đọc cũng như tác giả…Xuân Sơn mong được lượng thứ nếu như có sai sót…</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Sài Gòn 1/12/2014</span><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><br style="font-family: times, "times new roman", serif;" /><span style="font-family: times, "times new roman", serif;">Huỳnh Xuân Sơn</span>Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-611765816412882942019-08-10T22:17:00.001+07:002019-08-10T22:20:32.352+07:00NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI TÌM ĐỒNG ĐỘI Của Trần Ngọc Hòa <span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;"> NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI TÌM ĐỒNG ĐỘI TÁC GIẢ TRẦN NGỌC HÒA (HOA HỒNG)<br /> <br /> <br /> Thú thật cho đến giờ tôi mới thấy được lỗ hổng kiến thức của mình. Tôi đã biết rằng muốn từ Bắc vô Nam có một quốc lộ 1A hôm nay thông thoáng. Ngày chiến tranh có một đường Hồ Chí Minh trên biển, có một cung đường Trường Sơn huyền thoại. Nhưng cho đến tận bây giờ tôi vừa mới biết ngày chiến tranh tàn khốc ấy có một con đường, hay đúng hơn là Tuyến Lửa 1C. Một tuyến đường độc đạo nối liền giữa miền Đông và miền tây Nam Bộ, Kéo dài từ biên giới nước bạn Cam Pu Chia qua kênh Vĩnh Tế, Hà Tiên,Hòn Đất cho tới kênh Cái Sắn thuộc tỉnh Kiên Giang* Tuyến lửa 1C tuyến đường độc đạo chuyển quân,vận chuyển vũ khí, đạn dược phục vụ cho cuộc chiến… Vậy mà hoạt động trên tuyến đường này lại là lực lượng TNXP gần như 100% là nữ.<br /> <br /> <br /> Biết được Tuyến lửa 1C là do tôi đọc và thấy như mình còn mắc nợ với bài thơ<br /> <br /> <br /> NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI TÌM ĐỒNG ĐỘI.<br /> <br /> Trần Ngọc Hòa ( Hoa Hồng)<br /> <br /> Người đàn bà ngửa mặt hứng giọt ngâu.<br /> Con cua trong hang quăng ra ngoài tiếng khóc.<br /> Tháng bảy trằn trọc.<br /> Nước mắt người đàn bà<br /> Ướt tháng bảy<br /> Ướt thời gian<br /> <br /> Lưng trâu lưng người xuồng ba lá tải hàng.<br /> Tuyến lửa máu vùng đồng trũng lung bào thiên nhiên khắc nghiệt.<br /> Người đàn bà<br /> Vốc nắm đất ngào nỗi đau đi khập khiễng.<br /> Đồng đội ơi !<br /> Các anh, các chị , các em nằm nơi đâu ?.<br /> Muỗi từng đàn thổi sáo vào tai trâu.<br /> Nó cọ rung cành ,máy bay quần trâu bổ nhào bổ ngửa.<br /> Ì đùng.<br /> Chiếc khăn rằn chỉ còn một nửa.<br /> Trôi !<br /> Trôi giữa dòng trôi.<br /> <br /> Anh " Chàng Hiu " vác mấy khẩu súng to đùng đi vẹo cả người.<br /> Mấy chị " Kiến Đen " gồng mình lôi chiếc xuồng vượt lộ.<br /> Cò con cõng hòm đạn nặng hơn mình<br /> lội lầy té nhào té bổ.<br /> Chẳng khóc đau mà khóc gào khóc gọi<br /> Khóc thương đồng đội<br /> Khóc nhớ đàn trâu đen.<br /> Mùa nước ngập lụt , mùa hạ khô cháy, đìa xì phèn.<br /> Trên đầu<br /> B52 và pháo bầy nã xuống.<br /> Dưới đất<br /> Khói Napal đốt cạn ngày gầy guộc.<br /> Dòng kiên cường vẫn cuộn cuồn nơi huyết quản thanh niên xung phong.<br /> <br /> <br /> Người đàn bà đưa tay nâng ký ức, chị nuốt nước mắt chảy ngược vào trong.<br /> Cò Con, Chàng Hiu, Ễnh Ương, Nhái Cóc.<br /> Tên đồng đội gọi vui nhau trong cái đói giơ xương, lứa tuổi lẽ ở nhà chải tóc<br /> Lẽ đến trường để học.<br /> Lẽ vô tư yêu.<br /> Bảy ngày dầm lung ăn cù nèo bước loạng chọang liêu xiêu.<br /> Ghẻ , lở , lác ,lang ben tàn tạ cái thì con gái.<br /> Tóc xa lược lâu ngày bết bùn đanh lại.<br /> Bàn tay gầy. . .che một bàn năm ngón khẳng khiu.<br /> <br /> <br /> Người đàn bà nghiêng nón, múc nỗi nhớ múc yêu thương nâng niu.<br /> Rưới lên vạt cỏ vòm cây.<br /> Rưới lên những linh hồn đã cùng chị một thời kinh qua gian khổ.<br /> Kinh qua bão giông cuồng nộ.<br /> Nơi này !<br /> Chị cắm cọc vào tim mình gửi em dưới lũng tràm thưa.<br /> Đắng khúc đợi chờ khản đục tiếng gà trưa.<br /> Ra đi cả ngàn hy sinh quá nửa.<br /> Hài cốt còn không? Hay vụn rữa ?<br /> Bờ kinh ? Hang núi ? Đồng cỏ bàng ?<br /> Dưới dòng nồng nàn chảy tràn trên tuyến lửa 1C. ?<br /> <br /> <br /> Người đàn bà<br /> Gói kỷ niêm tuổi nhõng đuôi gà bằng sợi tóc bạch kim lặng lẽ kéo về.<br /> Qua Bảy Núi<br /> Qua Mo So.<br /> Qua Hòn Đất<br /> Cất riêng ngăn đồng đội.<br /> Vùng Tứ Giác Long Xuyên xưa ba chìm bảy nổi.<br /> Nay lúa trổ vàng đồng<br /> Cò Con ngày nào giờ tóc trắng như bông.<br /> Chị dang tay ôm đất vào lòng ôm cả bầu trời đầy ngôi sao rực sáng<br /> Đêm Gộc Xây chị ngồi ôn những chiến công thăng hoa chói rạng.<br /> Gọi vầng dương về<br /> Sưởi ấm hồn liệt sĩ xa quê.<br /> <br /> Tháng bảy !<br /> Lốc xoáy triền đê.<br /> Khai quật nỗi đau.<br /> Những linh hồn nhớ nhà mà chẳng đươc về.<br /> Nát một ánh nhìn<br /> Đau đáu kéo lê.<br /> Nước mắt người đàn bà<br /> Tuôn . . .<br /> Đỏ miền ký ức<br /> <br /> (Tác giả Hoa Hồng)<br /> <br /> <br /> Đọc nhiều lần bài thơ tự do, với lối viết phóng khoáng, ngôn từ sâu sắc, theo một nhịp thơ gập ghềnh, trắc trở không dễ đọc và cảm nhận hết ý thơ…Mỗi câu thơ, mỗi khổ thơ, chất chứa trùng trùng ý thơ, vừa kịp nhận ra ý này lập tức bóng dáng ý sau xuất hiện…Có thể nói mỗi khổ thơ được tác giả xếp tầng tầng ý thơ trên nền tình thơ , tình người.. Tất cả như một dòng suối trong vắt, ngọt ngào cuốn tôi vào trong lòng thả xuôi theo dòng chảy, chưa hề yên ả. Dẫu tôi chỉ vừa mới biết bơi, tôi sẽ có gắng bơi theo bài thơ này…<br /> <br /> <br /> Người đàn bà đi tìm đồng đội của tác giả Hoa Hồng mang bóng dáng người cựu thanh niên xung phong trên tuyến lửa 1C Lê Thị Minh Tâm. Không có sự kết nối của tác giả với nhân vật mà tôi hằng kính trọng…Nhưng tôi thấy sự gan dạ, sự dũng cảm , sự kiên cường quả cảm của người lính, một lòng vì đồng đội của người cựu nữ TNXP ấy, trong hình tượng người Đàn Bà Đi Tìm Đồng Đội của tác giả Hoa Hồng.<br /> <br /> <br /> Người đàn bà ấy quanh năm dọc ngang đi tìm đồng đội, nhưng tháng bảy về mỗi bước đi trên những bờ đê lộng gió hòa bình hôm nay. Chị lại thấy “Lốc xoáy triền đê”. Nỗi đau mà chiến tranh gieo rắc trên quê hương, tổ quốc của chị , gieo lên những thân phận con người sống trong thời chiến ấy, Gieo rắc cái chết bi hùng lên những người bạn, người đồng đội của chị năm xưa… Ngày thường mấy khi báo , đài nhắc tới. Chỉ có những nhân chứng một thời, và người thân của họ âm thầm lặng lẽ nhắc nhớ hoặc giả chưa một phút nào quên… ‘Tháng bảy về ..khai quật nỗi đau”. Hai từ “khai quật” mới nhức nhối làm sao? Có ai chôn được nỗi đau bao giờ đâu nhỉ? Cớ sao tháng bảy lại “ khai quật”…<br /> <br /> <br /> Tháng bảy về , tháng mà người ta hay gọi “tháng tri ân”. Dành tặng cho những người đã để lại một phần máu xương nơi chiến trường, và những người đã ngã xuống…Trong đó có biết bao người lính trẻ đã hóa thân vào đất mẹ, vào lòng biển cả không một nấm mồ…Nghẹn đắng lòng người, khi đọc những vần thơ kết của Người Đàn Bà Đi Tìm Đồng Đội : “Những linh hồn nhớ nhà mà chẳng đươc về./ Nát một ánh nhìn ./ Đau đáu kéo lê.” “Cơn lốc xoáy”đã “khai quật” được những gì ?mà khiến “nát” và “kéo lê” một ánh nhìn, ánh nhìn ấy phải chăng cũng chính là ánh mắt đau đáu nỗi niềm của “người đàn bà.” Đang “tuôn” không phải là dòng hay giọt nước mắt, mà là “Tuôn…đỏ miền ký ức.” Ánh mắt ấy, nỗi đau ấy, vết sẹo khó liền ấycủa chiến tranh, đã là chất xúc tác ủ dậy men tình người, khiến trái tim của tác giả rung lên những nhịp đập hòa vào trong từng câu chữ, viết ra khúc tráng ca mang tên Người Đàn Bà Đi Tìm Đồng Đội.<br /> <br /> Người đàn bà ngửa mặt hứng giọt ngâu.<br /> Con cua trong hang quăng ra ngoài tiếng khóc.<br /> Tháng bảy trằn trọc.<br /> Nước mắt người đàn bà<br /> Ướt tháng bảy<br /> Ướt thời gian<br /> <br /> Vẫn là tại tháng bảy…Tháng bảy đâu làm gì nên tội, mà nó cũng chẳng thể “ trằn trọc”. Có lẽ chỉ có “người đàn bà” đang “ ngửa mặt hứng giọt ngâu” kia là đã bao đêm “trằn trọc”, bao ngày đau đáu với nỗi đau thương của cuộc chiến, gieo rắc những mất mát, không gì bù đắp được cho đồng đội trên tuyến lửa 1C nói riêng và trên khắp các chiến trường nói chung… Người mà tự thấy thân phận chẳng khác gì “con cua trong hang”…Không phải nằm trong đó mà ẩn dật, mà trú thân, mà gặm nhấm mất mát…Ở trong hang mà “quăng ra ngoài tiếng khóc”. Nước mắt người đàn bà ấy chảy bao lâu nay để mà ướt cả thời gian. Uớt cả tháng bảy và ướt nhòe cả trang thơ…<br /> <br /> <br /> Ướt cái gì? Và ướt bao lâu? Thì những giọt nước mắt của người đàn bà đi tìm đồng đội đều quặn thắt trái tim cả..Huống chi bây giờ là dáng hình chất chứa những giọt nước mắt ấy, lại chẳng thể còn nguyên vẹn nữa, mà từng bước “đi khập khiễng..” . Người đàn bà ấy một thời dọc ngang trên “tuyến lửa máu..” Tháng bảy chị “ngửa mặt hứng giọt ngâu” phải chăng chị ước mong có một cây cầu như “cầu Ôthước” để chị và những người đồng đội đã khuất gặp nhau…<br /> <br /> Lưng trâu lưng người xuồng ba lá tải hàng.<br /> Tuyến lửa máu vùng đồng trũng lung bào thiên nhiên khắc nghiệt.<br /> Người đàn bà<br /> Vốc nắm đất ngào nỗi đau đi khập khiễng.<br /> Đồng đội ơi !<br /> Các anh, các chị , các em nằm nơi đâu ?.<br /> <br /> Ám ảnh với hành động “vốc nắm đất” của người đàn bà ấy. Chị đã vốc đất để “ngào nỗi đau..” nỗi đau nào có thể ngào nặn bằng vốc đất nơi “vùng trũng lung bào thiên nhiên khắc nghiệt” mà có thể vơi được đây?<br /> <br /> Tuyến lửa máu ấy,thời chiến tranh với mưa bom bão đạn cũng là thời thanh xuân của chị và đồng đội. Các chị đã tải đạn, tải lương, dẫn đường cho bộ đội chủ lực hành quân vào hậu cứ với những phương tiện thô sơ “lưng trâu” “xuồng ba lá” và cả “lưng người”. những tấm lưng mà ở tuổi 18 đôi mươi tha thướt “thắt đáy lưng ong”. Cõng trên lưng những hòm đạn với trọng lượng nhiều hơn trọng lượng cơ thể mỗi người…Bom đạn trút xuống con đường độc đạo ấy, bao nhêu đồng đội đã nằm lại…giờ đây để tìm lại một nắm xương tàn mà sao thật khó…Người đàn bà ấy cất tiếng gọi “đồng đội ơi!” các anh, các chị các em nằm nơi đâu? Câu hỏi trong tiếng gọi cất lên từ người đàn bà “đi khập khiễng” như nhấn mạnh thêm khoét sâu hơn vào vết thương lòng của những người lính năm xưa và người thân của người đã khuất…<br /> Bởi là chốn “lung bào” hoang vu khắc nghiệt, nên đâu phải chỉ có bom đạn trút xuống, còn có:<br /> <br /> Muỗi từng đàn thổi sáo vào tai trâu.<br /> Nó cọ rung cành ,máy bay quần trâu bổ nhào bổ ngửa.<br /> Ì đùng.<br /> Chiếc khăn rằn chỉ còn một nửa.<br /> Trôi !<br /> Trôi giữa dòng trôi.<br /> <br /> Nơi chiến trường khốc liết ấy, nơi con đường độc đạo ấy, con người còn có thể nín lặng chứ trâu làm sao im. Mấy ai hiểu được cảnh “muỗi từng đàn thổi sáo vào tai trâu”. Trâu còn không chịu nổi làm sao con người chịu? Vậy mà con người với ý chí sắt đá vẫn im lặng chịu đựng nhưng nghiệt ngã ở chỗ mấy con trâu không chịu nổi đã “cọ rung cành”. Tán cây trong đìa, trong rừng bất chợt rung lên…Là mục tiêu cho máy bay trút bom đạn xuống. “ Ì đùng…” tiếng đạn pháo, hay tiếng bom nổ khiến cho “trâu bổ nhào bổ ngửa..” chiếc khăn rằn” trên vai “chỉ còn một nửa”…Còn người quàng nó với một nửa kia trôi về đâu? Giữa “dòng trôi” ấy…<br /> Một khổ thơ với rất nhiều động từ “thổi, cọ, rung, quần, bổ,ì đùng, trôi….đã khắc họa một góc nhìn khốc liệt của chiến tranh mà chị và các đồng đội đã trải qua ngày ấy..<br /> <br /> Anh " Chàng Hiu " vác mấy khẩu súng to đùng đi vẹo cả người.<br /> Mấy chị " Kiến Đen " gồng mình lôi chiếc xuồng vượt lộ.<br /> Cò con cõng hòm đạn nặng hơn mình<br /> lội lầy té nhào té bổ.<br /> Chẳng khóc đau mà khóc gào khóc gọi<br /> Khóc thương đồng đội<br /> Khóc nhớ đàn trâu đen.<br /> <br /> Những tên riêng,biệt danh như :Chàng Hiu, Kiến Đen, Cò Con. Đã phần nào nói lên hình dáng bé nhỏ của các chị vậy mà “vác mấy khẩu súng to đùng vẹo cả người”,cảm động nhất là hình ảnh của họ nhà kiến “lôi chiếc xuồng vượt lộ” và “cõng hòm đạn nặng hơn mình”. Tuyến lửa ấy, nào phải đường mòn hay con lộ cho cam, mà là “lung bào” sình lầy, cây cỏ níu bước, gai cào cây ngáng như vậy thì cảnh “té nhào té bổ” là chuyện thường ngày gặp phải…Nhưng “chẳng khóc đau mà khóc gào khóc gọi”, khóc thương đồng đội, khóc nhớ trâu đen.” Các chị là vậy đấy, chẳng phút nào nghĩ cho riêng mình, tất cả lao lên phía trước…mang trong tim bóng hình những đồng đội ngã xuống… nhớ cả bày trâu hôm nào “bổ nhào bổ ngửa”…Những khó khăn gian khổ còn nối tiếp:<br /> <br /> Mùa nước ngập lụt , mùa hạ khô cháy, đìa xì phèn.<br /> Trên đầu<br /> B52 và pháo bầy nã xuống.<br /> Dưới đất<br /> Khói Napal đốt cạn ngày gầy guộc.<br /> Dòng kiên cường vẫn cuộn cuồn nơi huyết quản thanh niên xung phong.<br /> Người đàn bà đưa tay nâng ký ức, chị nuốt nước mắt chảy ngược vào trong.<br /> Cò Con, Chàng Hiu, Ễnh Ương, Nhái Cóc.<br /> Tên đồng đội gọi vui nhau trong cái đói giơ xương, lứa tuổi lẽ ở nhà chải tóc<br /> Lẽ đến trường để học.<br /> Lẽ vô tư yêu.<br /> Bảy ngày dầm lung ăn cù nèo bước loạng chọang liêu xiêu.<br /> Ghẻ , lở , lác ,lang ben tàn tạ cái thì con gái.<br /> Tóc xa lược lâu ngày bết bùn đanh lại.<br /> Bàn tay gầy. . .che một bàn năm ngón khẳng khiu.<br /> <br /> Ba khổ thơ với những câu thơ không dễ đọc dễ cảm. là điểm nhấn cho cả bài thơ…Ba khổ thơ khắc họa những gian nan, nguy hiểm mà các chị đã trải qua ở cái tuổi “lẽ ra ở nhà chải tóc” làm duyên. Lẽ ra ở nhà đến trường…Lẽ ra vô tư yêu..Lẽ ra và lẽ ra…<br /> <br /> Nhưng có lẽ nào lại quên đi “trên đầu B52 và pháo bầy nã xuống./ Dưới đất bom napan đốt cạn ngày…” Chưa hết đâu , các chị đang tuổi ăn, tuổi ngủ, tuổi mơ mộng ở cái thời “bẻ gãy sừng trâu” ấy, mà “bước loạng choạng liêu xiêu” bởi “bảy ngày dầm lung ăn cù nèo..”<br /> <br /> Cái đói, chưa đáng sợ với các chị “đang thì con gái”bằng “ghẻ lở lác lang ben..rồi mái tóc “bết bùn đanh lại” bởi lâu ngày “Tóc xa lược..”. Mấy ai hiểu nỗi niềm con gái khi “bàn tay gầy…che một bàn năm ngón khẳng khiu”.<br /> <br /> Vậy mà “ Dòng kiên cường vẫn cuộn cuồn nơi huyết quản thanh niên xung phong.” Nghĩ lại thời ấy, những người đồng đội ấy, người chị, người em người bạn ấy…nay vẫn còn đang nằm đâu đó giữa “bưng biền” hay mé kênh, bìa rừng, ven lộ..hoặc dưới lòng những con kênh ngang dọc kia..Người Đàn Bà Đi Tìm Đồng Đội chỉ còn biết “ đưa tay nâng ký ức, chị nuốt nước mắt chảy ngược vào trong”. Có câu “nước mắt đàn ông không rơi thành dòng”. Chứ chưa thấy nước mắt đàn bà nuốt ngược vào trong bao giờ! Thế mới biết nỗi đau mà chị chịu đựng lớn thế nào. Bao nhiêu năm qua chị đã “nước mắt thành dòng” để đến hôm nay sau mấy chục năm, chị không còn nước mắt để khóc, để gào, để gọi “Đồng đội ơi!” nữa…Người đàn bà ấy. cứ âm thầm lặng lẽ đi tìm lại ký ức xưa…để rồi :<br /> <br /> <br /> Người đàn bà nghiêng nón, múc nỗi nhớ múc yêu thương nâng niu.<br /> Rưới lên vạt cỏ vòm cây.<br /> Rưới lên những linh hồn đã cùng chị một thời kinh qua gian khổ.<br /> Kinh qua bão giông cuồng nộ.<br /> Nơi này !<br /> Chị cắm cọc vào tim mình gửi em dưới lũng tràm thưa.<br /> <br /> Người đàn bà quả cảm trong chiến tranh ngày ấy…Chị là chứng nhân lịch sử…Hành động chị “nghiêng nón múc nỗi nhớ, múc yêu thương nâng niu” để mà Rưới…Biết nơi đâu là nơi những “linh hồn đã cùng chị một thời…” yên nghỉ. Những vạt cỏ lùm cây vô tri kia có lẽ chẳng giúp gì được cho chị…Chỗ kia ư? Hay là “Nơi này!” chỗ nào khi xưa chị đã “cắm cọc vào tim mình..” để đánh dấu giữa những “lũng tràm thưa”…Bao năm qua cây cọc trong tim vẫn nhức nhối khi chưa tìm ra nơi mà ngày ấy đã “gửi em” lại..<br /> <br /> Đắng khúc đợi chờ khản đục tiếng gà trưa.<br /> Ra đi cả ngàn hy sinh quá nửa.<br /> Hài cốt còn không? Hay vụn rữa ?<br /> Bờ kinh ? Hang núi ? Đồng cỏ bàng ?<br /> Dưới dòng nồng nàn chảy tràn trên tuyến lửa 1C. ?<br /> <br /> Khổ thơ với nhịp thơ như gào thét, như căm hờn chất chứa nỗi đau mà mấy ai hiểu được… “Ra đi cả ngàn hy sinh quá nửa”. Bao chàng trai cô gái đã ngã xuống trên tuyến lửa 1C ngày ấy…có sách sử nào ghi lại hay không? Tôi đã từng nghe “cả dòng sông là một nghĩa trang trôi” ( thơ Hải Minh), bởi “đáy sông còn đó bạn tôi nằm. / Có tuổi hai mươi thành sóng nước” ( thơ Lê Bá Dương). Nhưng dọc ngang những con kênh, rừng đước, ven sông, hang núi, hay lung bào mà “ra đi cả ngàn hy sinh quá nửa” những “bóng hồng liễu yếu đào tơ” thì hôm nay tôi mới biết, và còn được biết thêm:<br /> <br /> Tuyến lửa 1C ấy “là nơi sắt thép cũng bị nung chảy tan ra nhưng con người đã đi qua được”. Một trong số đó là Người đàn bà đi tìm đồng đội hôm nay…Với cả tấm lòng và nhiệt huyết như thời còn ngang dọc xông pha xưa..khó khăn sình lầy mùa nước ròng, hay mênh mông mùa nước nổi, chị chẳng quản, chỉ đắng nghét cổ họng với câu hỏi nhức nhối “hài cốt còn không? Hay vụn vữa?<br /> <br /> Nếu còn thì đang ở đâu “bờ kinh? Hang núi? Đồng cỏ bàng? Còn có thể tìm lại…Nhưng ngộ nhỡ “dưới dòng nồng nàn chảy tràn trên tuyến lửa 1C” kia thì biết đâu mà tìm. Dòng Thạch Hãn mỗi năm còn một vài bận thả hoa trôi, để nhớ một thời, một nơi từng là địa đầu chiến tuyến…. Gạc Ma, Hoàng Sa cũng bập bềnh những vòng hoa tri ân những năm tháng gần đây…Dọc ngang những con kênh, hang núi, lung bào của tuyến lửa 1C bao người nhớ, ngoại trừ những chứng nhân như chị và người thân của người nằm xuống…<br /> <br /> Ôi ! vẫn biết chiến tranh là mất mát, vẫn biết bom đạn, pháo vốn không có mắt…nhưng “Ra đi cả ngàn…” mà “ hy sinh quá nửa” chỉ riêng lực lượng TNXP thì quả thật tuyến lửa này nung chảy sắt thép chẳng hề ngoa…<br /> <br /> Người đàn bà<br /> Gói kỷ niêm tuổi nhõng đuôi gà bằng sợi tóc bạch kim lặng lẽ kéo về.<br /> Qua Bảy Núi<br /> Qua Mo So.<br /> Qua Hòn Đất<br /> Cất riêng ngăn đồng đội.<br /> Vùng Tứ Giác Long Xuyên xưa ba chìm bảy nổi.<br /> Nay lúa trổ vàng đồng<br /> Cò Con ngày nào giờ tóc trắng như bông.<br /> Chị dang tay ôm đất vào lòng ôm cả bầu trời đầy ngôi sao rực sáng<br /> Đêm Gộc Xây chị ngồi ôn những chiến công thăng hoa chói rạng.<br /> Gọi vầng dương về<br /> Sưởi ấm hồn liệt sĩ xa quê.<br /> <br /> Cò Con vác hòm đạn nặng hơn cả thân mình ngày ấy vào sinh ra tử chẳng màng sống chết…Thưở tóc “nhõng đuôi gà” xả thân ngang dọc tuyến lửa 1C dọc các địa danh từ miền Đông sang miền Tây Nam Bộ…Chiến trường ác liệt nhất cũng là nơi có lẽ nhiều đồng đội chị nằm lại nhất đó là vùng “Tứ Giác Long Xuyên” .Chị “cất riêng ngăn đồng đội” trong trái tim chị đã bao năm để bây giờ khi mà:<br /> <br /> Người Đàn Bà Đi Tìm Đồng Đội hôm nay “tóc trắng như bông”. Trên một địa danh ác liệt ngày ấy với cái tên Gộc Xây đang “ngồi ôn những chiến công thăng hoa chói rạng” không để cho riêng mình..mà chị muốn những chiến công ấy là vầng mây sáng :”Sưởi ấm hồn liệt sĩ xa quê”.<br /> <br /> Vâng nhiều còn nhiều và rất nhiều những “liệt sĩ xa quê” còn nằm đâu đó trong lòng đất mẹ, trong lòng biển, hay lòng những con kênh ngang dọc nơi miền sông nước bao la… Người Đàn Bà Đi Tìm Đồng Đội kính mến ơi!, Chị đã góp một nén hương lòng vào muôn triệu ngọn nến tri ân…mong sưởi ấm những vong linh người ngã xuống còn chưa biết nằm lại nơi nào, trên dọc tuyến lửa 1C nói riêng và trên khắp các chiến trường cả nước nói chung. Tháng bảy, tháng của tri ân với mỗi người dân cả nước. Nhưng với Người Đàn Bà Đi Tìm Đồng Đội và người thân của những người còn nằm đâu đó chưa về, thì có lẽ với họ không chỉ có một tháng bảy. Mà bất cứ ngày nào? Tháng nào cũng đều là:<br /> <br /> Tháng bảy !/Lốc xoáy triền đê./ Khai quật nỗi đau./ Những linh hồn nhớ nhà mà chẳng đươc về./ Nát một ánh nhìn / Đau đáu kéo lê./Nước mắt người đàn bà/ Tuôn . . .Đỏ miền ký ức.<br /> <br /> Cám ơn tác giả Hoa Hồng. Đã cho tôi có dịp tìm hiểu và đồng hành cùng với bài thơ Người Đàn Bà Đi Tìm Đồng Đội.. Có thể với tuổi đời và vốn sống cũng như sự hiểu biết của tôi về chiến tranh còn hạn hẹp…Nên tôi chưa thể cảm nhận hết được những ý thơ, tình thơ mà tác giả muốn gửi gắm… Mong nhận được sự lượng thứ từ tác giả và bạn đọc cho bài viết này nếu có sai sót..<br /> Sài Gòn 21/7/2014<br /> HXS <br /></span>Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-62862353146900293962019-08-08T16:56:00.003+07:002019-08-10T22:20:58.176+07:00Đọc MẢNH ĐỜI THỪA của tác giả Phạm Hoàng TuyênMẢNH ĐỜI THỪA <br />
Ba nó mất khi nó vừa lên sáu<br />
Mẹ nó ngầm thương tiếc tuổi xuân trôi<br />
Sợ nhạt màu má thắm với son môi<br />
Nên lặng lẽ bên đời - thêm bước nữa<br />
Nó ngây thơ nào có đâu chọn lựa<br />
Khi đắng cay người lớn đã ban dành<br />
Ngày qua ngày trong chiếc áo mong manh<br />
Về với Nội cả hai cùng nương tựa<br />
Nó phụ bà đi hái rau mót lúa<br />
Nhặt ve chai tìm manh áo chén cơm<br />
Đời âm thầm rồi cho đến một hôm<br />
Bà thấy Nó dắt về thêm đứa bé<br />
Đến bên bà nó buông lời thỏ thẻ<br />
- Cháu còn có bà, chứ nó chẳng còn ai!<br />
<br />
(Phạm Hoàng Tuyên)<br />
<br />
Mười bốn câu thơ tự do, với những ngôn từ đơn giản, được trau chuốt kỹ lưỡng, trước khi sắp xếp.Nhằm chuyển tải những ý thơ như những gam màu xám, được tác giả vẽ đậy trên nền bức hoạ màu xanh ngăn ngắt tình người.Níu kéo tâm tư người đọc chùng xuống theo sức nặng của hồn thơ.<br />
Người vẽ - tác giả Phạm Hoàng Tuyên- đã cố tình để lộ một phần phông nền màu xanh hy vọng, không thể phai mờ theo năm tháng ấy. Nếu ai để ý sẽ bắt gặp và người viết đã là một người trong số ấy...<br />
Mảnh Đời Thừa! với câu thơ mở đầu đã giật phăng bức mành chắn cho bạn đọc nhìn trực diện vào Nó:<br />
Ba nó mất khi nó vừa lên sáu<br />
Ca dao ông bà ta để lại có câu:<br />
Mồ côi Cha ăn cơm với cá,<br />
Mồ côi Mẹ lót lá mà nằm! (Ca dao)<br />
Với hai câu này thì người mẹ lại là người quan trọng chứ chưa phải là người cha ...Nó không may mất cha nhưng còn mẹ.Hy vọng vừa kịp loé sáng khi câu ca dao ấy xuất hiện, Lại vụt tắt trong tích tắc vì<br />
Mẹ nó ngầm thương tiếc tuổi xuân trôi<br />
Sợ nhạt màu má thắm với son môi<br />
Nên lặng lẽ bên đời - thêm bước nữa!<br />
Nó ngây thơ nào có đâu chọn lựa<br />
Khi đắng cay người lớn đã ban dành<br />
Ngày qua ngày trong chiếc áo mong manh<br />
Về với Nội cả hai cùng nương tựa <br />
Bảy câu thơ không có một từ nào khó hiểu, như chính những nét vẽ mà tác giả Phạm Hoàng Tuyên phác hoạ. Nó lên sáu tuổi, cha nó mất, Có lẽ chưa kịp có em chứ Nó không có anh chị, Vậy suy ra mẹ nó còn trẻ. Phụ nữ Á Đông vẫn được răn dạy theo "tam tòng tứ đức" nhưng thời hiện đại hôm nay mà đòi hỏi một thiếu phụ trẻ phải "ở vậy" thờ chồng nuôi con thì thật khó. Có lẽ vì mẹ Nó còn "má thắm" và đang thì "Xuân trôi" nên: Mẹ Nó đi "Thêm bước nữa"! Nó có lẽ chưa biết hát, hoặc giả mẹ nó chưa kịp ru nó ngủ hay dạy nó hát câu:<br />
Trời mưa bong bóng phập phồng<br />
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai? (ca dao)<br />
Nên Nó "nào có đâu chọn lựa" khi mà "người lớn đã ban dành". Hai chữ ban và dành mới chua xót làm sao? Ban tặng, hay dành tặng cho cuộc đời của Nó "Những cay đắng"! Hoặc giả ông trời đã định đoạt rồi ban tặng, dành tặng cho Nó phải sống cảnh "ngày qua ngày trong chiếc áo mong manh".Thiếu thốn về vật chất, lại thêm "mồ côi cha" mà chẳng được "ăn cơm cá". Không biết trong sáu năm may mắn cuộc đời nó còn đủ cha mẹ ấy, Nó có được ngày nào "Còn Cha gót đỏ như son..."(ca dao) hay không?Nhưng giờ thì sau khi "Cha mất" thì ".. gót con đen sì!(Ca dao) đã thấp thoáng trên dấu chân non nớt của nó rồi.<br />
Tới đây dẫu tác giả không! hoặc giả không nỡ để mình là người đàn ông và để một đứa trẻ mới sáu tuổi lên án người mẹ. Nhưng người viết là mẹ của hai đứa con đã chớm trưởng thành thì bức xúc vô cùng và muốn gửi cho người mẹ ấy mấy câu ca dao sau<br />
Mẹ ơi, mẹ bạc hơn gà<br />
Con chưa lẻ mẹ, mẹ đà lẻ con!<br />
Mẹ ơi, trái bí còn non <br />
Cầm dao mẹ cắt ruột con sao đành!(Ca dao)<br />
Xin bạn đọc cùng lắng lòng để trở lại và đi tiếp cùng với tác giả Phạm Hoàng Tuyên<br />
Nó phụ bà đi hái rau mót lúa<br />
Nhặt ve chai tìm manh áo chén cơm <br />
Có câu "Sểnh cha còn chú, Sểnh mẹ bú dì" Nó không được may mắn như thế Nó về ở với Bà Nội. Hai câu thơ đã vẽ xong cảnh nhà đơn chiếc và khó khăn, hai bà cháu rau cháo qua ngày nhờ vào sức lao động của một đứa bé sáu tuổi, cùng bà nội của Nó có lẽ đã không còn nhiều sức khoẻ nữa, nên mới phải "hái rau, mót lúa, nhặt ve chai.."<br />
Tới đây người viết bỗng phảng phất nỗi lo "Con hư tại mẹ cháu hư tại bà" bởi Cha của Nó cũng là con trai của bà nội nó đã không còn...Mọi yêu thương hoặc giả nuông chiều ( nếu có) bà sẽ giành hết cho đứa cháu côi cút là Nó.<br />
Nhưng điều gì và chuyện gì cũng đều có ngoại lệ. <br />
Điều ngoại lệ ấy khiến cho người đọc vỡ oà niềm vui, niềm hạnh phúc, không chỉ cho Nó, cho bà nội Nó, cho tác giả và có lẽ là cho cả người mẹ sinh ra nó, cũng như vong linh bố Nó...<br />
Bài thơ đã lan toả niềm vui ấy sang người viết và có lẽ không ít bạn đọc nữa:<br />
Đời âm thầm rồi cho đến một hôm<br />
Bà thấy nó dắt về thêm đứa bé<br />
Đến bên bà nó buông lời thỏ thẻ<br />
- Cháu còn có bà, chứ nó chẳng còn ai!<br />
Bôn câu thơ cuối là niềm tin ở thê hệ trẻ ngày mai, là hy vọng vào lòng nhân ái của con người. "Lá lành đùm lá rách". Nó còn quá nhỏ để hiểu về nhân tình thế thái, để hiểu về tình đời nhiều lúc "bạc trắng như vôi", Nó có lẽ cũng chưa thể lường trước về việc nuôi thêm một đứa trẻ cùng với Nó, dẫu chỉ "rau cháo" có là quá sức với bà nội của Nó hay không? Nó chỉ biết "thỏ thẻ" với bà rằng "Cháu còn có bà nó chẳng có ai". Có nghĩa tự đáy lòng nó đã biết nhận thức Nó mất cha, mẹ đi bước nữa, nhưng may mắn còn có bà. Một mảnh đời thừa khác mà nó gọi là Nó xuất hiện,còn kém may mắn hơn, vì "chẳng còn ai" Hai chữ còn trong một câu thơ cũng là câu nói xuất phát từ bản tính thiện của Nó khiến cho ngưọc đọc có quyến hy vọng vào một ngày mai tươi sáng của nó.<br />
Trong xã hội hôm nay, nhìn quanh không thiếu những cô bé, cậu bé có đủ cha, đủ mẹ, lại được sống trong thừa thãi vật chất nhưng có một tâm hồn méo mó...Để rồi lớn lên ăn chơi lêu lổng không chịu học hành, thậm chí đua đòi hút chích...<br />
Từ xa xưa đã có rất nhiều những đứa trẻ mồ côi cha như Nó nhưng lớn lên lại công thành danh toại.<br />
Như Vua Đinh Tiên Hoàng mà theo Đại Việt Sử Ký Toàn Thư chép:"Vua mồ côi cha từ bé, mẹ họ Đàm đưa gia thuộc vào ở cạnh đền sơn thần trong động. Vào tuổi nhi đồng, vua thường cùng bọn trẻ con chăn trâu ngoài đồng. Bọn trẻ tự hiểu kiến thức không bằng vua, cùng nhau suy tôn ông làm trưởng."<br />
Gần đây hơn nữa là ngài Bill Clinton Tổng thống thứ 42 của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ! Theo Bách khoa toàn thư mở Wikipedia thì: Ông mồ côi cha từ trong bụng mẹ và "Billy được nuôi dưỡng bởi mẹ và cha kế.... Cậu bé lớn lên trong một gia đình truyền thống, nhưng cha kế của cậu, nghiện cả rượu và cờ bạc, thường ngược đãi mẹ cậu, và đôi khi, cả người em cùng mẹ khác cha với ông"<br />
Một cậu bé chăn trâu mồ côi cha về ở với chú ..Lớn lên thành vị Vua được tôn kính của nước Việt, Một Cậu bé môi côi cha phải sống với người cha dượng nghiện rượu,nghiện cờ bạc ...Vẫn trở thành Tổng Thống của nước Mỹ hùng mạnh đứng đầu cả thế giới....<br />
Điều đó cho người viết nuôi dưỡng niềm hy vọng Nó với bản tính thiện và được nuôi dưỡng dạy dỗ từ Bà Nội. Một ngày kia cậu sẽ trưởng thành cùng với rất nhiều chữ thành đi theo đúng nghĩa, để cuối cùng Nó một đứa trẻ mồ côi cha lúc sáu tuổi lại thiếu bàn tay săn sóc của mẹ Thành Nhân.. Và có lẽ để hy vọng ấy thành sự thực không thể thiếu sự đùm bọc yêu thương chở che của những người tốt xung quanh Nó trên đường đời vốn không bằng phẳng...<br />
Cám ơn tác giả Nguyễn Hoàng Tuyên đã viết tác phẩm Mảnh Đời Thừa để người viết có dịp đồng hành với những câu thơ viết về cuộc sống, cũng như nhân tình thế thái quanh mình. Rất may mắn người viết chưa từng trải qua bất kỳ một tâm trạng nào của tất cả những chủ thể trong Mảnh Đời Thừa. Nên mọi cảm xúc khi trải lòng vào câu chữ trong bài viết này đều mang tính chủ quan với góc nhìn một chiều. Rất mong nhận được sự bao dung của tác giả cũng như bạn đọc nếu như có điều gì sai sót.<br />
<br />
Sài Gòn 14/4/2015<br />
Huỳnh Xuân SơnHuỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-78095705375395728862019-07-23T22:19:00.001+07:002019-07-23T22:19:18.443+07:00Cảm Khúc <div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://1.bp.blogspot.com/-1aWLDBjyUj4/XTclZR6-MuI/AAAAAAAAwug/DZF8_ikSKiIcwwq3K_QQd_JOxzZK6pMZACLcBGAs/s1600/23167634_2070322483196828_7902868045371502277_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="320" src="https://1.bp.blogspot.com/-1aWLDBjyUj4/XTclZR6-MuI/AAAAAAAAwug/DZF8_ikSKiIcwwq3K_QQd_JOxzZK6pMZACLcBGAs/s320/23167634_2070322483196828_7902868045371502277_n.jpg" width="240" /></a></div>
<div>
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<span style="font-size: large;"><div>
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
Không Đề<br /><br />Nhen ngọn lửa nấu rượu mình<br />Những mong ngấu đận duyên tình chết men<br />Ngỡ năm tháng ủ lãng quên<br />Nào hay chưng cất dậy lên thơm lừng...<br /><br />Đắng cay mấy giọt ngập ngừng<br />Rơi về lối mộng nửa chừng ngẩn ngơ<br />Ngọt ngào vừa đến se tơ<br />Đượm nồng canh cửi hững hờ cạnh bên...<br /><br />Hoa xoan mấy cánh nhớ quên<br />Theo mưa nức nở đợi đêm chuyển màu<br />Chi Li đọng mấy giọt châu<br />Mà dòng trong đục Thương sầu không tan? (2/4/2016 HXS)</span>Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-69695686712992830312019-07-12T16:37:00.000+07:002019-07-12T22:45:19.183+07:00Huỳnh Xuân Sơn Cảm Nhận Bài Thơ Thu Có Vàng Không.. ! Của Tác Giả Trăng Khuyết<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://1.bp.blogspot.com/-E1SEfAZehRM/VRTJkaUQRrI/AAAAAAAAAuE/dPpSzLSBy18TdQ9Ai4kDOZsejMzEJQpNACPcBGAYYCw/s1600/11062118_1585495511663173_5121886632195924808_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="720" data-original-width="960" height="240" src="https://1.bp.blogspot.com/-E1SEfAZehRM/VRTJkaUQRrI/AAAAAAAAAuE/dPpSzLSBy18TdQ9Ai4kDOZsejMzEJQpNACPcBGAYYCw/s320/11062118_1585495511663173_5121886632195924808_n.jpg" width="320" /></a></div>
<br />
<br />
Huỳnh Xuân Sơn Cảm Nhận Bài Thơ Thu Có Vàng Không.. ! Của Tác Giả Trăng Khuyết<br />
<br />
<br />
<br />
Mùa đông đã tràn ngập khắp miền Bắc và lan cả tới đây, nơi quanh năm chỉ có hai mùa mưa nắng. Không lạnh lẽo sương mù giăng kín lối. Mùa đông tìm gặp mùa nắng phương nam để dung hòa đông giá và nắng lửa.<br />
Tiết trời se se hanh hao nhè nhẹ bất giác ta có cảm giác như đang bềnh bồng giữa tiết trời thu vậy.<br />
Thu thì phải có lá vàng bay, có gió heo may, có bầu trời trong vắt…Thu đâu chỉ có se se lạnh nhỉ? Tiết trời này, có lẽ là lúc mà tâm hồn mơ mộng, của một nàng thơ phương nam. thả hồn đi tìm câu hỏi: Thu Có Vàng Không…? Đây.<br />
Tôi nghĩ vậy và tôi muốn đi tìm xem chị muốn nói điều gì với mùa thu.Khi mà chị đặt câu hỏi rất thơ này:<br />
<br />
THU CÓ VÀNG KHÔNG…?<br />
Thu có vàng không... sương trắng bay?<br />
Thu hồ trong vắt ngẩn ngơ say<br />
Ngả nghiêng liễu rũ hồn thu lịm<br />
Náo nức thu về bóng nguyệt lay<br />
Đời chở mùa thu trao cõi thế<br />
Ai hờn hương sắc trải thu mây?<br />
Non ngàn nước bạc hồn thu thảo*<br />
Gợn sóng thu ba…nhẹ gót hài.<br />
*Hồn thu thảo: Bà Huyện Thanh Quan<br />
(Trăng Khuyết)<br />
<br />
Chị đặt ra một câu hỏi, rồi chị dùng một bài thơ Đường Luật Thất Ngôn Bát Cú thể Bát Điệp để diễn giải gợi mở…thật khó cho tôi đây!<br />
Khi mà chỉ có 56 chữ, lại là thể Bát Điệp nên trừ đi mất bảy chữ vậy còn có 49 chữ. Mà chị muốn gợi ý miêu tả một câu hỏi mênh mông tình thơ ý thơ như thế này ư?<br />
Nghĩ thế nhưng tôi vẫn rất tò mò muốn biết chị viết gì?<br />
Bố cục và niêm luật của Thơ Đường Luật vốn là chắt lọc câu từ để diễn đạt ẩn ý sâu xa mà. Tôi nghĩ vậy và tôi bắt đầu khám phá từ hai câu đầu tiên:<br />
Thu có vàng không... sương trắng bay?<br />
Thu hồ trong vắt ngẩn ngơ say<br />
<br />
Ở hai câu đề chị đã đặt câu hỏi về một bức tranh mùa thu, thông thường nói đến mùa thu là nói đến hình ảnh nắng vàng, lá vàng, thậm chí gió cũng vàng luôn.<br />
Nhưng ở đây chị lại vẽ ra những nét phác họa chẳng hề có chữ “vàng “ nào cả. Chỉ có “sương trắng bay” chứ không phải mây trắng đâu nhé! Màn sương bàng bạc bao phủ tầm nhìn của chị phía trên. Phía dưới ngay trước mắt chị là mặt hồ “Trong vắt” cảnh này có lẽ khiến bất cứ ai chiêm ngưỡng đều phải “ngẩn ngơ say” chứ không riêng mình chị đâu.<br />
Hai câu đề với “ngẩn ngơ say” tác giả khéo léo đưa ta vào “mùa thu có vàng không…?” Câu thực là tả thực mà ! hy vọng ta sẽ bắt gặp màu vàng để thỏa mãn câu hỏi của chị<br />
<br />
Ngả nghiêng liễu rủ hồn thu lịm<br />
Náo nức thu về bóng nguyệt lay<br />
<br />
Ở hai câu thực chị dùng các cặp đối sau “ngả nghiêng” đối với “náo nức” , “liễu rủ” đối với “thu về” và “hồn thu lịm” đối với “bóng nguyệt lay”. Ba cặp đối được chị kết hợp bằng các mỹ từ một cách khéo léo tạo thành một cặp câu thực miêu tả cảnh bên “hồ thu trong vắt” là hàng liễu rủ đẹp tới mức mà “hồn thu lịm”. tác giả ơi! Cho hỏi nhỏ. “Hồn thu lịm”. hay chị đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy mà mê mẩn hồn mình, rồi muốn mộng mị theo đấy?<br />
Còn khi màn đêm buông xuống. Ánh trăng xuyên qua những mành liễu rủ lay động mặt hồ. cho ta cảm giác giống chị lúc này là “náo nức thu về” ….vẫn chưa thấy có mùa thu vàng trong hai câu thực. Bởi bản thân lá liễu bốn mùa đều xanh, màu xanh bình dị không nõn nà, không xanh ngắt. Màu xanh dịu dàng trước gió đong đưa, như rủ rê, như mời gọi ta chiêm ngưỡng….<br />
Bây giờ muốn biết Thu có vàng không thì phải theo tác giả vào hai câu luận để tìm thôi:<br />
<br />
Đời chở mùa thu trao cõi thế<br />
Ai hờn hương sắc trải thu mây?<br />
<br />
Hai câu luận tác giả dùng các cặp đối sau “đời chở” đối với “ai hờn”, “ mùa thu” đối với “hương sắc” và “trao cõi thế” đối với “trải thu mây”. Ba cặp đối được chị sắp đặt vào hai câu luận dùng để, vừa hỏi, vừa trả lời, vừa gói, vừa mở, để nói rằng : cuộc đời đã ưu ái cho ta cảnh sắc tuyệt đẹp của mùa thu. Dẫu mùa thu có vàng hay chỉ là “sương trắng bay” trên mặt “hồ thu trong vắt” và hàng liễu “ngiêng ngả” gọi mời ánh trăng thôi. Thì yêu thu, thu vẫn đẹp tuyệt trần. chẳng ai có thể hờn giận vì “hương sắc” thu không vàng cả.<br />
Hai câu luận này có lẽ còn có ẩn ý sâu xa, đang phảng phất trong hồn những câu chữ bay bổng muốn ta hiểu rằng: “Hương sắc” là trời trao cho. Mỗi người mỗi vẻ đẹp, mỗi tính cách riêng. Trời trao sao, ta nhận vậy. nếu có chút buồn bã hờn giận gì! Hãy thả theo những áng mây thu, đang rong ruổi trên bầu trời kia. Cho nó cùng trôi về nơi vô định.<br />
Vẫn chưa có màu vàng xuất hiện. mặc dù đã tới hai câu kết :<br />
Non ngàn nước bạc hồn thu thảo*<br />
Gợn sóng thu ba...nhẹ gót hài.<br />
Hai câu kết cũng chẳng hề có màu vàng của Thu . Chỉ có “non ngàn nước bạc”. Là màu sắc mà trời thu mang đến.<br />
Tác giả ơi… Thu vàng hay không? Thì chị đã nói rồi mà không cần phải “hờn giận” chi hãy cứ thả theo mây thu, nó sẽ mang đi mà. Cớ sao chị còn viện dẫn tới cả “Thăng Long Thành Hoài Cổ”của Bà Huyện Thanh Quan vào câu kết này làm gì nữa. “non ngàn nước bạc” là Thu mà Trời trao cho ta bốn mùa có nó.<br />
Còn “hồn thu thảo” rồi “gợn sóng thu ba” cả “nhẹ gót hài” nữa. chị muốn nói đến mùa thu của riêng chị chăng?<br />
Có lẽ nào chị vui vẻ nhẹ nhàng chấp nhận “lối xưa xe ngựa hồn thu thảo” đã xa rồi. Bởi qui luật của tạo hóa vốn là vậy. chị muốn níu muốn giữ cũng chẳng được, nên chị bằng lòng nhìn mùa thu của mình, đến rồi ra đi bằng một chút “gợn sóng thu ba”. Có nghĩa ánh mắt chị cũng có chút ngập ngừng, chút băn khoăn trước khi nhẹ “lướt gót hài”.<br />
Thu Có Vàng Không…? Chị hỏi chỉ để hỏi mà thôi, phải không ạ. Mùa Thu của trời đất. Mùa đẹp nhất trong năm được chị dùng các câu từ chắt lọc, tinh tế, để diễn tả một mùa thu đẹp, không cần màu vàng vẫn làm đắm say lòng người.<br />
Thu không có màu vàng, còn là mùa thu của đời người. Chị muốn gửi gắm trong “Thu Có Vàng Không…?”<br />
Thông điệp chị muốn gửi phải chăng là. Cuộc sống của mỗi chúng ta, cũng là thuận theo quy luật mà tạo hóa đã ban cho mỗi người, đôi khi khôngxuôi theo tự nhiên,không theo ý chúng ta, cũng đừng vì thế mà hờn ai, giận ai hãy buông xả hết cho thanh thản, để niềm vui tràn về.<br />
Cũng như khi ta nói đến mùa thu là ai cũng nghĩ đến sắc thu vàng. Nhưng ở đây Thu của chị chỉ có “sương trắng bay” có “liễu rủ ngả ngiêng” có “hồ thu trong vắt” và có “bóng nguyệt lay” vậy mà Thu vẫn làm cho “tao nhân mặc khách” “ngẩn ngơ say” rồi “náo nức” đón đợi thu về để mà chiêm ngưỡng . Ngay cả khi đã muốn “hồn thu lịm” thì họ vẫn hiểu rằng “Đời trở mùa thu trao cõi thế”. Mỗi người có một mùa thu với hương sắc riêng. Ta hãy đón nhận dẫu là màu sắc gì đi chăng nữa thì đó là thu của riêng ta. Ta cứ việc nhẹ nhàng mà “Nhẹ gót hài” thong dong đi tới phía trước.<br />
<br />
Sài Gòn 31/12/2013Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-16584016931600705182019-07-09T23:30:00.001+07:002019-07-09T23:30:39.692+07:00 Cảm Nhận Bài Thơ Mo Cau...! Của Tác Giả Trăng Khuyết<br /><br />Huỳnh Xuân Sơn Với Cảm Nhận Bài Thơ Mo Cau...! Của Tác Giả Trăng Khuyết<br /><br /><a href="https://3.bp.blogspot.com/-5WpLbaDFaGU/V0SRCjSU4II/AAAAAAAAA-4/_VFdeFu3ddIgKuH_t6J4T9TXHzpSYqYdACKgB/s1600/11665388_516996125147608_5641562476004453972_n%2B%25281%2529.jpg"><img border="0" src="https://3.bp.blogspot.com/-5WpLbaDFaGU/V0SRCjSU4II/AAAAAAAAA-4/_VFdeFu3ddIgKuH_t6J4T9TXHzpSYqYdACKgB/s320/11665388_516996125147608_5641562476004453972_n%2B%25281%2529.jpg" /></a><br /><br /><div>
<br /></div>
<div>
Mo cau….!<br /><br />Mo cau rụng ở sau nhà<br />Anh làm phu kéo chiều tà ngẩn ngơ<br />Lối mòn cát bụi mịt mờ<br />Gập ghềnh sỏi đá bâng quơ tiếng cười<br /><br />Gió nghiêng gọi bước rong chơi<br />Về đâu phu kéo -Em ơi em à !<br />Em về...- Lên tận đồi xa<br />Ngắm chiều buông nắng, ngắm hoa tím màu<br /><br />Mo cau ngày ấy nay đâu ?<br />Để người phu kéo chở sầu vào tim<br />Em xưa giờ biết sao tìm ?<br />Đành gom kỷ niệm bên thềm mà thương<br /><br />Nhìn mo cau rụng vấn vương<br />Phải chi ngày đó con đường...đừng xa !(Trăng Khuyết)<br /></div>
<div>
<br />Mở đầu bài thơ tác giả giới thiệu hình ảnh hai bạn nhỏ kéo nhau trên “lối mòn” bằng tầu cau khô rụng xuống, mà đường làng nhỏ “sỏi đá gập ghềnh” khi kéo nhau ắt hẳn “bụi bay mịt mờ” rồi! nhưng tất cả sẽ theo tiếng cười đùa vui vẻ trong những buổi chiều tà ấy tới tận bây giờ, khi mà bài thơ này ra đời, tác giả có lẽ vẫn còn ngẩn ngơ khi nhớ lại. Chứ không hẳn là khi ấy “chiều tà ngẩn ngơ” đâu? Phải không chị. Chị đã rất khéo khi mượn hình ảnh “chiều tà” để gửi cái sự “ngẩn ngơ” của mình hôm nay cũng vào tuổi bóng xế của cuộc đời!</div>
<div>
Mo cau rụng ở sau nhà<br />Anh làm phu kéo chiều tà ngẩn ngơ<br />Lối mòn cát bụi mịt mờ<br />Gập ghềnh sỏi đá bâng quơ tiếng cười<br /><br />Chuỗi hồi ức về kỷ niệm xưa được tiếp nối với<br /><br />Gió nghiêng gọi bước rong chơi<br />Về đâu phu kéo -Em ơi em à !<br />Em về...- Lên tận đồi xa<br />Ngắm chiều buông nắng, ngắm hoa tím mầu<br /><br />Ở khổ thơ này có sự nối kết giữa quá khứ và hiện tại chung một câu hỏi của chủ thể anh: “ Về đâu phu kéo- Em ơi! Em à”. Không có câu trả lời của em khi ấy, có lẽ bởi còn đang mê mải với “Gió chiều gọi bước rong chơi”. Nên em không nghe thấy anh hỏi, hoặc giả do gió ngược chiều em không nghe và cứ để anh tự do làm những gì anh muốn. Chắc là vậy vì em vô tình, vì gió vô tình? hay tại anh? hoặc giả là tại em?. Tác giả để ngỏ câu trả lời về đâu? Nhưng bài thơ thì vẫn tiếp nối với:<br /><br />“Em về…” nghe như trả lời câu hỏi em về đâu để anh kéo em về trên tầu mo cau ấy. Nhưng không phải? ở đây là em về hôm nay của thì hiện tại…dấu ba chấm để ở đây quả là đắt giá, khi chị trả lời, mà như không trả lời ai cả .Khiến người đọc phải dừng lại để nghỉ, sau một thời gian rất dài vậy. sau khi chị cho người đọc nghỉ ngơi rồi bây giờ thì hiện tại đã bật dậy trong câu :<br /><br />“Ngắm chiều buông nắng ngắm hoa tím mầu” mà ngắm sau khi “Em về….lên tận đồi xa”. Em lên tận đồi xa có lẽ là em muốn đi tìm lại con đường”Ghập ghềnh sỏi đá bâng quơ” ngày xưa ấy.Nhưng mà thật buồn cho chị bởi chỉ có nỗi buồn và muôn vàn câu hỏi trong chị ngày về thôi! Bài thơ cùng chuỗi hồi ức vẫn tiếp diễn:<br /><br />Mo cau ngày ấy nay đâu ?<br />Để người phu kéo chở sầu vào tim<br />Em xưa giờ biết sao tìm ?<br />Đành gom kỷ niệm bên thềm mà thương<br /><br />Có lẽ Em đã lên tận đồi xa để tìm dư hương ngày cũ và tìm lại kỷ niệm ngày ấu thơ. Tìm được gì chị không nói! Chỉ có mạch thơ trầm lại cùng nỗi buồn vì ước gì tìm lại được thuở hai đứa chở nhau đi bằng cái tầu cau ấy,dẫu “gập ghềnh sỏi đá” và “bụi mịt mờ” nhưng sao thơ mộng và đáng yêu thế! Bây giờ nhìn mo cau rụng chỉ còn thấy nỗi ám ảnh mo cau này sẽ có “người phu kéo trở nỗi sầu vào tim”. Đấy là nhớ là nao lòng muốn tìm lại người phu kéo mà nghĩ vậy thôi . Nếu gặp lại, chàng cũng chẳng nỡ kéo nỗi sầu vào tim đâu?<br /><br />Có lẽ chị đã ngồi rất lâu bên thềm nhà nhìn tầu mo cau hôm nay, để mà nhớ mà thương một tình bạn thuở ấu thơ trong sáng có vương vấn chút rung động đầu đời. Mà có lẽ cả hai chưa ai kịp nói với ai điều gì! Thì đã xa nhau cho đến ngày hôm nay. Đây là hai câu kết của chị:<br /><br />Nhìn mo cau rụng vấn vương<br />Phải chi ngày đó con đường đừng xa…<br /><br />Phải chi? Một sự tiếc nuối bây giờ để tô đẹp thêm kỷ niệm xưa phải không chị? Con đường gập ghềnh sỏi đá vẫn vậy nó hiện diện như bao năm qua với chiều dài ấy. Chỉ có con đường đời, đường duyên nợ nó dài hay ngắn mà thôi. Ngay cả cái sự cảm nhận ngắn hai dài này lại còn tùy thuộc vào mỗi con người mỗi hoàn cảnh nữa!</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Viết tới đây tôi bỗng có một ước ao rất thật thế này: Khi mà "Em về..." 'Em ngắm chiều buông nắng ngắm hoa tím màu"! thì từ dưới chân "Đồi xa" kia vang lên tiếng hát của một "lãng tử " vừa trở về thăm quê cũ: </div>
<div>
Em ơi! Em ơi ! chuyện xưa cũ đâu có ngờ chia ly<br />Khi em vu quy, làm sao em chợt nghĩ, chuyện mo cau đáng gì !<br />Hỏi ai còn nhớ tên phu kéo mo cau<br />Chở rong cô khách nghèo<br />Nay đã hết rồi tuổi thơ tìm đâu..."(Người Phu Kéo Mo Cau-Vinh Sử)</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Lời người con trai trong ca khúc đang trách cứ người tình của mình sang ngang..! </div>
<div>
Và tới đây tôi tin có lẽ không chỉ mình tôi đồng cảm với nỗi lòng tác giả khi viết Mo Cau!<br /><br />Cám ơn Tác giả Trăng khuyết với bài thơ Mo Cau…! Đã cho tôi có cảm xúc để viết lên bài cảm nhận này. Mong rằng tác giả và bạn đọc hãy coi đây là tình cảm của riêng cá nhân tôi giành cho một bài thơ mà tôi đã đồng cảm.<br /><br />Sài Gòn 7/11/2013<br /><br />Huỳnh Xuân Sơn</div>
Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-2995931630728334372019-07-01T20:01:00.000+07:002019-07-01T20:01:25.549+07:00Cảm Nhận Tác Phẩm Níu Thu Vào Mộng Của Tác Giả Trăng Khuyết <div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://1.bp.blogspot.com/-Znqr-oMzAU0/XRoDY015NGI/AAAAAAAAwFQ/v5V-KYxLcQYlup7wVd0SmiXeXk_l0f4yACLcBGAs/s1600/22046646_2055269964702080_3804328947396964731_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="320" src="https://1.bp.blogspot.com/-Znqr-oMzAU0/XRoDY015NGI/AAAAAAAAwFQ/v5V-KYxLcQYlup7wVd0SmiXeXk_l0f4yACLcBGAs/s320/22046646_2055269964702080_3804328947396964731_n.jpg" width="240" /></a></div>
<br />Cảm Nhận Níu Thu Vào Mộng .Của Tác giả Trăng Khuyết<br /><br /><br />Níu Thu Vào mộng<br /><br />Ta níu chân thu ngủ dưới đồi<br />Bảo chiều giấu mặt cứ rong chơi<br />Mây đan cháy bỏng che màu nắng<br />Gió thổi ngẩn ngơ quyện sắc trời<br />Ngây ngất sương nghe hồn đất thở<br />Nồng nàn cây động lá rừng rơi<br />Dặn đông nho nhỏ đừng sang nhé !<br />Ta níu chân thu ngủ dưới đồi (Trăng Khuyết)<br /><br />Bài thơ được tác giả viết theo thể Đường Luật.với niêm, luật, vần, và bố cục chặt chẽ. Đối ngẫu trong thơ tương đối chuẩn, câu từ trau chuốt kỹ lưỡng. Một bài thơ tình mượt mà nhưng sâu sắc, nhẹ nhàng về câu chữ nhưng lại mang hàm ý diễn tả một cảm xúc thật đẹp…<br />Hai câu Đề mở ra cánh cửa để mời bạn đọc bước vào "khoảng đồi" thơ mộng của bài thơ<br /><br />Ta níu chân thu ngủ dưới đồi<br />Bảo chiều giấu mặt cứ rong chơi<br /><br />Tôi cứ thắc mắc rằng tại sao chị lại Níu chân Thu…và để “Ngủ dưới đồi”? Rồi lại phải “Bảo chiều giấu mặt” và “Cứ rong chơi” đi nhé! Một chiều thu thơ mộng chị tả thì tôi cảm nhận ngay được rồi, nhưng phải chăng còn ẩn ý gì chị giấu sau vỏ bọc Trời, Mây,nắng, Gió,cỏ cây… .Câu hỏi ấy đến sau khi tôi chợt nghĩ đến một ý tưởng mà có thể trùng với ý tác giả.Nhất là sau khi nghiền ngẫm thêm hai câu thực này nữa:<br /><br />Mây đan cháy bỏng che màu nắng<br />Gió thổi ngẩn ngơ quyện sắc trời<br /><br /><br /><br />Câu thực thứ nhất gợi thêm trí tò mò để vào câu thực thứ hai trong cặp đối này”.Gió thổi” đối với "Mây đan" và "quyện sắc trời" đối với "che màu nắng" đúng và thật đẹp, nhưng sao lại là Mây đan thì cháy Bỏng, còn Gió thổi thì lại Ngẩn ngơ, cộng với sự liên tưởng tới ý mà cặp câu Đề đặt ra “Ta níu chân thu ngủ dưới đồi" ...Ta ngủ mà phải bảo chiều giấu mặt cứ rong chơi, rồi khiến mây phải cháy bỏng và Gió thì ngẩn ngơ…Tôi đã và sẽ dùng cái quyền được suy diễn để suy luận. Vận dụng trí tưởng tượng đến với một cuộc sống tràn đầy tình yêu hạnh phúc,để cảm nhận mà tôi nghĩ đến, Ta ở đây là hai người chứ không chỉ có một…Cảm xúc này chỉ đến khi có hai người...Và khi viết tới đây tác giả chắc hẳn phải có một tâm hồn lãng mạn gấp nhiều lần tôi bây giờ. <br />Với suy nghĩ này tôi hân hoan bước vô thế giới của hạnh phúc lứa đôi,đi lên tới đỉnh mơ ước của tình yêu khi thăng hoa. Tâm hồn thơ mộng của những kẻ đang yêu, khát khao được yêu và họ đã được toại nguyện. Hai thân thể như lẫn vào nhau, và có lẽ hai tâm hồn họ cũng hòa vào một, khiến cho sương cũng phải ngây ngất khi nghe hồn đất thở và cây cũng cảm nhận được sự nồng nàn qua tiếng động mặc dù chỉ là tiếng động của lá rừng rơi thôi<br /><br />Ngây ngất sương nghe hồn đất thở<br />Nồng nàn cây động lá rừng rơi<br /><br />Ở hai câu Luận này chị dùng các cặp đối "ngây ngất" đối với "nồng nàn", "Sương nghe" với "Cây động" và "hồn đất thở" đối với "Lá rừng rơi"…Chị đã rất tài tình khi kết nên một nhịp thơ nghe như nó đang hổn hển, đang thì thào, đang rạo rực qua từng câu chữ.Tất cả hoà quyện với nhau tạo nên ý thơ chất chứa khối tình lãng mạn , phải chăng chị muốn diễn tả niềm hạnh phúc của lứa đôi... Mang theo bao nhiêu cảm xúc của tình yêu và tình thơ để đến với hai câu kết<br />Dặn đông nho nhỏ đừng sang nhé !<br />Ta níu chân thu ngủ dưới đồi<br /><br />Thông thường khi mà cả tâm hồn lẫn thể xác hòa quyện vào một rồi thì tất cả không gian thời gian như ngừng lại...Mặc dù nó vẫn phải trôi đi theo lẽ tự nhiên .Thu đi thì đông ắt đến, sao lại phải dặn đông mà dặn nho nhỏ thôi là đừng sang nhé.<br /> Biết là sẽ sang sao lại dặn nhỉ? Có lẽ tác giả muốn cái giây phút ngất ngây hạnh phúc đừng trôi qua, hãy đứng yên ở khoảnh khắc này! Để cho người được hưởng thụ tận hưởng trọn vẹn cảm xúc của tình yêu thăng hoa khi tận hiến.<br />Nếu như cảm nhận của tôi đúng, thì cảm xúc này sẽ không tới một lần .Nó sẽ lại tiếp diễn như một chuỗi nối tiếp nhau đến… vô cùng vô tận<br />Phải chăng tác giả cũng cùng suy nghĩ này nên chị đã viết bài thơ theo thể Đường luật Thủ vĩ ngâm-Câu cuối cũng là câu bắt đầu.<br />Và chị cũng muốn nói đó là Níu Thu vào trong Mộng thôi.Để nhắc cho tôi và bạn đọc thấy đây là một giấc mộng …nhưng với suy nghĩ của riêng tôi thì không hẳn là trong mộng đâu tác giả ơi! Chỉ là tôi chưa có dịp gặp gỡ để nghe tác giả kể về Mộng này ở đâu… Đồi Dạ Lan của nhà thơ Phạm Thiên Thư…hay Đồi trong Cỏ Hồng của Nhạc sĩ Phạm Duy? chắc chắn khi có dịp diện kiến tôi sẽ hỏi chị như vậy!<br /><br />Cám ơn tác giả Trăng Khuyết với bài thơ có những câu từ trau chuốt, ý thơ , tình thơ lãng mạn rộng sâu ...Ở Níu Thu Vào Mộng điều mà tôi tâm đắc nhất đó là thơ Đường nhưng không gò bó, không cứng nhắc. Nó vẫn lả lướt nhẹ nhàng thanh thoát , uyển chuyển theo từng ý thơ, tình thơ được viết ra từ một tâm hồn có lẽ cũng bay bổng, lãng mạn không kém<br /><br />Với tình cảm của một bạn đọc yêu thơ,tôi luôn muốn khám phá từng ẩn ý khuất sau những câu thơ bay bổng, những nét đẹp nhất của bài thơ mà tôi thấy đồng cảm...Với tấm tình đó khi gặp Níu Thu Vào Mộng diễn tả cái cảm xúc thăng hoa lồng lộng, đắm đuối và si mê…<div>
Tôi đã cảm nhận được phần nào nên muốn đồng hành cùng với tác giả ...<br /> Mong tác giả và bạn đọc hãy coi đây là tình cảm, là suy nghĩ một chiều từ cá nhân tôi dành cho vẻ đẹp của bài thơ Níu Thu Vào Mộng, Nếu có sự sai sót rất mong nhận được sự bao dung.<br /><br />Sài Gòn mùa thu 2013<br />Huỳnh Xuân sơn</div>
Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-57126505154796491732019-06-19T21:45:00.001+07:002019-06-19T23:42:43.141+07:00Đọc Một Lạy Tình Bơ Vơ của tác giả Tố Ngọc Trần//\/\\ỘT LẠY TÌNH BƠ VƠ<br />
<br />
<br />
Viết tặng một chuyện tình<br />
Thật đẹp và thật buồn!<br />
<br />
Ngày xưa Em còn bé<br />
Cùng Anh chơi nhà chòi<br />
Em thường hay làm Mẹ<br />
Và gọi Anh con trai<br />
<br />
Bánh quà từng gói nhỏ<br />
Xếp đầy làn con con<br />
Em làm Mẹ đi chợ<br />
Anh xách giỏ lon ton<br />
<br />
Lớn chơi trò đám cưới<br />
Em nàng dâu nhu mì<br />
Anh vai chàng rể mới<br />
Nhẫn lá cũng cầu kỳ<br />
<br />
Rước dâu bằng hoa kiệu<br />
Anh vòng tay Em ngồi<br />
Với khăn che làm điệu<br />
Giấy đỏ thắm son môi<br />
<br />
Em làm Mẹ làm Vợ<br />
Trước khi làm người yêu<br />
Biết thẹn thùng mắc cỡ<br />
Lúc bạn bè đùa trêu<br />
<br />
Ngày Anh vào quân ngũ<br />
Nước mắt ướt khăn hồng<br />
Ngắm vầng trăng thầm nhủ<br />
Quyết trọn nghĩa vợ chồng!<br />
<br />
Trăng tròn rồi trăng khuyết<br />
Em hoá thân Vọng Phu<br />
Dõi theo Anh biền biệt<br />
Cả bốn mùa xuân thu...<br />
<br />
<br />
Bằng tấm lòng người Mẹ<br />
Em chăm chút cho Anh<br />
Bằng tình cô Vợ trẻ<br />
Em nồng nàn yêu Anh!<br />
<br />
Từng giờ Em mong đợi<br />
Ngày Anh về đoàn viên<br />
Không còn đêm vời vợi<br />
Anh trở về bình yên!<br />
<br />
Tin về giữa ngày thu<br />
Đâu ngờ thành tử sĩ<br />
Ngàn năm Anh ngủ kỹ<br />
Chôn tình trong khăn xô!<br />
<br />
Em quyết làm sương phụ<br />
Đếm đông tàn xuân sang<br />
Mặc bao lời khuyên nhủ<br />
"Tuổi đời còn thanh tân"<br />
<br />
Hôm nay ngày tưởng niệm<br />
Anh vì nước hy sinh<br />
Em ngở tình đã lịm<br />
Bỗng ngọt ngào lung linh<br />
<br />
Hương Ngọc Lan Anh thích<br />
Cùng nem chả quê mình<br />
Nghĩa trang chiều tĩnh mịch<br />
Có nghe Em khóc tình?<br />
<br />
Kỷ niệm xưa sống lại<br />
Anh gọi Mẹ là Em...<br />
Cô dâu cài hoa dại<br />
Chú rể khờ quì bên!<br />
<br />
Chàng rể nằm trong mộ<br />
Nàng dâu lặng trước mồ<br />
Một lạy Chồng của Vợ<br />
MỘT LẠY TÌNH BƠ VƠ!<br />
<br />
Hoàng hôn đầy quạnh quẽ<br />
Em gọi Mình! Mình ơi!<br />
<br />
Thảo Hoa Trang, Thu 1997<br />
<br />
Một Lạy Tình Bơ Vơ được tác giả gửi gắm ý thơ cho thể thơ ngũ ngôn chuyên chở! Một thể thơ đòi hỏi phải Cô Từ Nén Ý !<br />
<br />
Tác giả Tố Ngọc Trần qua đó vừa kể lại một chuyện tình Bi Thương! Không! Là một lời tự sự của chủ thể trữ tình Em và cuôc tình Thật Đẹp và Thật Buồn của mình? Mà hình như cả hai đều không phải ? Mà hình như đúng thế?<br />
<br />
Nhưng nếu lưu tâm ta sẽ thấy nhiều nhiều lắm những chuyện tình bi thương như thế trên khắp đất nước này! Đất nước mà chỉ tính riêng thế kỷ hai mươi có tới ba cuộc chiến, chưa nói tới mang quân đi "làm nhiệm vụ quốc tế" !<br />
<br />
Một Lạy Tình Bơ Vơ! lại được bắt đầu từ thuở ấu thơ của hai nhân vật trữ tình!<br />
<br />
Ngày xưa Em còn bé<br />
Cùng Anh chơi nhà chòi<br />
Em thường hay làm Mẹ<br />
Và gọi Anh con trai<br />
<br />
Bánh quà từng gói nhỏ<br />
Xếp đầy làn con con<br />
Em làm Mẹ đi chợ<br />
Anh xách giỏ lon ton!<br />
<br />
Một Lạy Tình Bơ Vơ được vào đề trực khởi tác giả giới thiệu ngay về hai nhân vật trữ tình của mình! Bài thơ ra đời năm 1997 nếu tạm tính tác giả cùng thời với nhân vật suy ra nhân vật trữ tình đã có tuổi thơ ít bị ảnh hưởng bởi thế giớ ảo như những thế hệ trẻ những năm đầu thế kỷ hai mươi mốt!<br />
<br />
Thủa ấu thơ thời ấy mấy ai không chơi trò chơi !<br />
Nhưng bất ngờ ở đây lại là trò chơi Nhà Chòi ! Một gia đình trong trò chơi ấy có mẹ, có con và Em thì Làm Mẹ. Tất nhiên tất cả tình cảm hành động lời nói của Em giành cho anh đều như một người Mẹ giành cho con!<br />
Và trong vô vàn trò chơi con trẻ ngày ấy không thể thiếu trò chơi Đám Cưới!<br />
<br />
Lớn chơi trò đám cưới<br />
Em nàng dâu nhu mì<br />
Anh vai chàng rể mới<br />
Nhẫn lá cũng cầu kỳ<br />
<br />
Rước dâu bằng hoa kiệu<br />
Anh vòng tay Em ngồi<br />
Với khăn che làm điệu<br />
Giấy đỏ thắm son môi<br />
<br />
Những câu từ suôn mượt, không cầu kỳ hoa mỹ chở ý thơ reo vui trong chò trơi ngày ấy vào thơ hôm nay cứ như sự thật Em đã và đang làm cô dâu làm vợ trong đời chứ không phải trò chơi nữa.<br />
<br />
Em làm Mẹ làm Vợ<br />
Trước khi làm người yêu<br />
Biết thẹn thùng mắc cỡ<br />
Lúc bạn bè đùa trêu<br />
<br />
Vâng có lẽ họ đã bên nhau đi qua suốt những năm tháng tuổi thơ rồi đến lúc biết "mắc cỡ" Hạnh phúc làm mẹ làm vợ trong trò chơi năm nào đeo mang theo em tới đâu? Xin gửi lại câu hỏi nơi này để cùng tác giả vào sâu hơn trong Một Lạy Tình Bơ Vơ..<br />
<br />
Ngày Anh vào quân ngũ<br />
Nước mắt ướt khăn hồng<br />
Ngắm vầng trăng thầm nhủ<br />
Quyết trọn nghĩa vợ chồng!<br />
<br />
Trăng tròn rồi trăng khuyết<br />
Em hoá thân Vọng Phu<br />
Dõi theo Anh biền biệt<br />
Cả bốn mùa xuân thu...<br />
<br />
Bằng tấm lòng người Mẹ<br />
Em chăm chút cho Anh<br />
Bằng tình cô Vợ trẻ<br />
Em nồng nàn yêu Anh!<br />
<br />
Từng giờ Em mong đợi<br />
Ngày Anh về đoàn viên<br />
Không còn đêm vời vợi<br />
Anh trở về bình yên!<br />
<br />
Làm Trai thời ly loạn anh cũng như hàng triệu triệu người thanh niên trai tráng khác phải từ giã quê hương gia đình lên đường ra trận..Vâng những người lính trẻ lên đường ngày ấy không chỉ mang theo ánh mắt của người cha như Phùng Khắc Bắc "Bố Tôi nhìn tôi bằng cái nhìn vuốt mắt" mà còn mang theo hình dáng những người bà, người mẹ, người vợ, người yêu cùng những người bạn, người em và người thầm thương trộm nhớ!<br />
Anh là một trong số ít những người lính có người yêu trước khi ra chiến trường! Tác giả đã nói đủ nói hết về nỗi niềm của Em - người ở lại!<br />
Rồi điều không mong muốn nhất lại bất thình lình ập tới!<br />
<br />
Tin về giữa ngày thu<br />
Đâu ngờ thành tử sĩ<br />
Ngàn năm Anh ngủ kỹ<br />
Chôn tình trong khăn xô!<br />
Em quyết làm sương phụ<br />
Đếm đông tàn xuân sang<br />
Mặc bao lời khuyên nhủ<br />
"Tuổi đời còn thanh tân"<br />
<br />
Tám câu thơ chở cả một khối tình nặng trĩu những đớn đau của Em đại diện cho rất nhiều người phu nữ nhiều thế hệ có người yêu, có chồng, có anh, có em và có con ra trận không về!<br />
Nỗi đau ấy là một vết thương găm sâu hun hút, vò xé bóp nghẹt và làm bỏng rát trái tim Em bao ngày bao tháng bao năm sau nữa kể từ " Ngày thu" "Em quyết làm sương phụ" ngồi gặm nhấm nỗi đau và "đếm đông tàn xuân sang ấy? Tác giả không viết ! Em không nói! phải chăng họ đã không thể đong đếm ?<br />
<br />
Văng vẳng đâu đây lời ca nghẹn ngào trong Tưởng Như Còn Người Yêu<br />
<br />
Cao nguyên hoang lạnh ơ thờ<br />
Như môi góa phụ nhạt mờ vết son<br />
Tình ta không thể vuông tròn<br />
Say đi mà tưởng như còn người yêu.<br />
Dài hơi hát khúc thương ca<br />
Thân côi khép kín trong tà áo đen<br />
Chao ôi ! Thèm nụ hôn quen<br />
Chong đèn, hẹn sẽ đêm đêm đợi chờ (Phạm Duy phổ thơ Lê Thị Ý)<br />
<br />
Trong hững lời ca nghẹn ngào ấy còn có chút May Mắn cho người góa phụ "Ngày mai đi nhận xác chồng" ! Nhưng Em của Tố Ngọc Trần không có được cái may mắn đau đớn ấy!<br />
Không rõ bao nhiêu Đông tàn xuân đến để Em ngỡ tình đã lịm nhưng không "kỷ niệm xưa sống lại"<br />
Hôm nay ngày tưởng niệm<br />
Anh vì nước hy sinh<br />
Em ngỡ tình đã lịm<br />
Bỗng ngọt ngào lung linh<br />
<br />
Hương Ngọc Lan Anh thích<br />
Cùng nem chả quê mình<br />
Nghĩa trang chiều tĩnh mịch<br />
<br />
Có nghe Em khóc tình?<br />
Kỷ niệm xưa sống lại<br />
Anh gọi Mẹ là Em...<br />
Cô dâu cài hoa dại<br />
Chú rể khờ quì bên!<br />
<br />
Ba khổ thơ nói đủ nói hết về sự hồi sinh trở lại của một chuỗi kỷ niệm trong dòng hồi ức của Em!<br />
Người viết không dám lạm bàn thêm nữa em khoét sâu thêm vào vết thương chưa liền sẹo của Em người Sương Phu có lẽ cũng không khác là bao so với người phụ nữ hiện hữu trong thơ Lê Thị Ý<br />
<br />
"Say đi để thấy mình không là mình<br />
Say đi cho rõ người tình<br />
Cuồng si độ ấy hiển linh bây giờ "<br />
Rồi thì "Mùi hương, cứ tưởng hơi chồng.<br />
Nghĩa trang mà ngỡ như phòng riêng ai!"<br />
Nỗi niềm người Sương Phụ nặng trĩu đớn đau còn đang trải dài như vô tận...<br />
Nhưng khổ thơ kết của dòng tự sự thì đã hiện hữu ngay đây!<br />
<br />
Chàng rể nằm trong mộ<br />
Nàng dâu lặng trước mồ<br />
Một lạy Chồng của Vợ<br />
MỘT LẠY TÌNH BƠ VƠ!<br />
<br />
Hoàng hôn đầy quạnh quẽ<br />
Em gọi Mình! Mình ơi!<br />
Những câu thơ làm nhiệm vụ kết bài, đồng thời cũng làm luôn nhiệm vụ của cây cọ vẽ những nét cuối cùng hoàn thiện một bức tranh mang gam màu buồn của tác giả !<br />
<br />
Bài thơ dài có thể nói quá dài nếu chỉ để chở thông điệp về một cuộc tình dẫu trong thời ly loạn! Nhưng lại là quá ngắn so với nỗi niềm của Em chủ thể trong bài! "Nàng dâu lặng trước mồ" Người mà đang "Một lạy tình bơ vơ" ấy ! đại diện cho rất nhiều những người phụ nữ Việt chờ đợi người yêu, người chồng ra trận đã không may mắn trở về.<br />
<br />
Một ý thơ không mới, một thể thơ cổ nhưng qua sự sắp xếp tài tình của tác giả đã chở theo một câu chuyện tình sâu nặng, lắng dần, lắng dần những nỗi đau không dễ nguôi ngoai, những vết thương tươi mới hoài trong trái tim người trong cuộc vào Một Lạy Tình Bơ Vơ. Khiến cho có lẽ không chỉ mình tôi mà còn có thêm nhiều bạn đọc khác nữa đồng cảm cùng Em chủ thể trữ tình trong thơ của tác giả...<br />
<br />
Là phụ nữ sinh ra trong chiến tranh và lớn lên khi tiếng bom ngừng rơi tiếng đạn đã ngừng nổ. Những cảm nhận khi thả cảm xúc trôi theo Một Lạy Tình Bơ Vơ có nhiều phần còn phiến diện một chiều thông qua phim ảnh và sách vở ..<br />
<br />
Người viết rất mong nhận được sự lượng thứ từ tác giả và bạn đọc nếu như có góc nhìn khác biệt !<br />
<br />
Sài Gòn đầu xuân 2019<br />
Huỳnh Xuân SơnHuỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-40080450913097535502019-02-06T01:21:00.000+07:002019-03-07T10:02:49.103+07:00Thập Nhất Thủ Liên Hoàn Thập Nhất Bát Điệp XUÂN!<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://1.bp.blogspot.com/-jOtF1mBnWoU/XFqcSZ3_ekI/AAAAAAAAltA/joBFcy0KA14h6V1Nh61Czq-7C7JLaRuHgCLcBGAs/s1600/23167634_2070322483196828_7902868045371502277_n.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="320" src="https://1.bp.blogspot.com/-jOtF1mBnWoU/XFqcSZ3_ekI/AAAAAAAAltA/joBFcy0KA14h6V1Nh61Czq-7C7JLaRuHgCLcBGAs/s320/23167634_2070322483196828_7902868045371502277_n.jpg" width="240" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://1.bp.blogspot.com/-EB_wNc2IpaE/XFqcSY2LsZI/AAAAAAAAltE/p4X3VPJoAakiu8Z9yckWuodlfZfUALAEgCLcBGAs/s1600/36470886_2198749540354121_8884917653173436416_n.jpg" imageanchor="1" style="clear: right; float: right; margin-bottom: 1em; margin-left: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="320" src="https://1.bp.blogspot.com/-EB_wNc2IpaE/XFqcSY2LsZI/AAAAAAAAltE/p4X3VPJoAakiu8Z9yckWuodlfZfUALAEgCLcBGAs/s320/36470886_2198749540354121_8884917653173436416_n.jpg" width="240" /></a></div>
<br />
<br />
<br />
<br /><br />XUÂN<br /><br /><br />Xuân thả tơ vàng treo nắng mai<br />Xuân neo dáng ngọc tuổi trâm cài<br />Xuân khoe đoá cúc duyên đằm mãi<br />Xuân nhắc nụ hồng sắc sẽ phai<br />Xuân gọi lời yêu tràn lối mộng<br />Xuân xây tổ ấm rạng tương lai<br />Xuân mong đôi lứa trao thề ước<br />Xuân chẳng bao giờ lỗi hẹn ai<br /><br /><br />Ai vẽ dòng xuân bóng nắng xiêu<br /><br />Để xuân đủng đỉnh vén mây chiều<br /><br />Xuân xanh rẽ sóng thuyền quay lái<br /><br />Bỏ mặc tình xuân đắm đuối phiêu<br /><br />Xuân chở rộn ràng xuôi biển biếc<br /><br />Sao lòng xuân nặng nỗi đăm chiêu?<br /><br />Xuân thương bờ lở ngàn năm ngóng?<br /><br />Bến đợi xuân neo dẫu ít nhiều<br /><br /><br />Nhiều hạt xuân buồn níu giữ nhau<br /><br />Phải chăng xuân biết chúng về đâu<br /><br />Xuân se sợi nhớ mây thay sắc<br /><br />Xuân dệt khăn thương nước giữ màu<br /><br />Lặng lẽ xuôi nguồn xuân lắng lại<br /><br />Hay là xuân chảy ngược dòng châu<br /><br />Một mai về bến mưa xuân nhớ<br /><br />Buổi nắng xuân về hẹn đã lâu<br /><br /><br />Đã lâu xuân đợi sóng tình khơi<br /><br />Dìu dặt tiếng xuân gọi đất trời<br /><br />Lối cũ xuân sang tràn lộc biếc<br /><br />Vườn xưa xuân đến nắng vàng phơi<br /><br />Xuân lan hương bưởi thơm làn tóc<br /><br />Xuân giữ sắc hồng thắm nụ môi<br /><br />Lá vẫy hoa cười xuân rạng rỡ<br /><br />Bên xuân thao thiết đón chiều rơi<br /><br /><br />Chiều rơi vạt nắng trải xuân hồng<br /><br />Xuân giục ngỏ lời ai biết không<br /><br />Rộn rã lòng xuân ngày trảy hội<br /><br />Dịu dàng xuân ý buổi sang sông<br /><br />Trầu cau hoà nhịp từ xuân trước<br /><br />Vôi vỏ xuân nay góp vị nồng<br /><br />Nắng gió mưa xuân chừng nán lại<br /><br />Nghe xuân chúc phúc thoả niềm mong<br /><br /><br />Mong xuân mãi trải sắcvàng tươi<br /><br />Để giữ vườn xuân rộn tiếng cười<br /><br />Xuân quyến luyến khi hồng mây ruổi<br /><br />Xuân đằm thắm buổi tím chiều trôi<br /><br />Xuân bên chồi biếc đo tình cội<br /><br />Xuân giữa đại ngàn đếm lá rơi<br /><br />Hãy đợi xuân xanh về cất tiếng!<br /><br />Cùng xuân rạng rỡ đến bên người!<br /><br /><br />Người đến cùng xuân tỏa nắng hồng<br /><br />Bên xuân khao khát những niềm mong<br /><br />Phải xuân đan nhớ dài theo mãi<br /><br />Để sợi xuân thương cuộn đáy lòng<br /><br />Xuân giữ niềm vui chờ hạ tới<br /><br />Xuân mang hờn tủi thả theo đông<br /><br />Xuân khoe muôn sắc như tình vậy<br /><br />Xuân sánh vai xây nghĩa thắm nồng!<br /><br /><br />Nồng nàn xuân đến khắp tầng không?<br /><br />Xuân siết chặt thêm nghĩa vợ chồng<br /><br />Xuân đón tình yêu xuôi tới biển<br /><br />Xuân đưa hạnh phúc uốn theo sông<br /><br />Xuân trao tổ ấm Giai Nhân mộng<br /><br />Xuân tặng yên vui Mặc Khách mong<br /><br />Xuân chảy theo dòng tâm ứng biến<br /><br />Xuân sang hòa nhịp khúc tình hồng<br /><br /><br />Tình hồng xuân nhuôm óng tơ trời<br /><br />Xuân gửi dấu yêu lại khắp nơi<br /><br />Xuân gọi nụ cười cây nảy lộc<br /><br />Xuân gieo nốt nhạc hạt đâm chồi<br /><br />Xuân hoà câu hát men say dậy<br /><br />Xuân giục tứ thơ thức dạo chơi<br /><br />Xuân đến muôn nhà trao hạnh phúc<br /><br />Xuân xây mộng thắm bức tranh đời!<br /><br /><br />Tranh đời xuân vẽ mông êm đềm<br /><br />Xuân gọi nắng vàng đuổi bóng đêm<br /><br />Xuân khiến nôn nao chờ mắt biếc<br /><br />Xuân khơi rạo rực nhớ môi mềm<br /><br />Xuân nghe với bạn lời yêu ngỏ<br /><br />Xuân lắng cùng sông ngọn sóng êm<br /><br />Xuân muốn niềm vui tràn khắp chốn<br /><br />Xuân tình ấm áp nghĩa nhân thêm.<br /><br /><br />Thêm một phiến xuân trải mộng mơ<br /><br />Cùng xuân nương gió thả thuyền thơ<br /><br />Xuân khao khát lắng dòng thương nhớ<br /><br />Xuân thổn thức rơi giọt đợi chờ<br /><br />Bất giác xuân nghe lời ghềnh thác<br /><br />Nên xuân lặng lẽ trải đường tơ<br /><br />Xuân khơi nguồn mạch bình an đến<br /><br />Thanh thản xuân nay đã cập bờ<br /><br /><br />....<br /><br /><br />Sài Gòn 2014- 2019<br /><br />( 5 mùa xuân mới viết xong)<br /><br /><br />Huỳnh Xuân Sơn<br /><br /><br /><div>
<div>
<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://3.bp.blogspot.com/-0VYtzXpfhWA/XFqcStn8GiI/AAAAAAAAltI/XPyrh0fDIkckrGHc-S_S5eylrSrf1wwPgCLcBGAs/s1600/43345393_645355669192078_4678160236584894464_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="320" src="https://3.bp.blogspot.com/-0VYtzXpfhWA/XFqcStn8GiI/AAAAAAAAltI/XPyrh0fDIkckrGHc-S_S5eylrSrf1wwPgCLcBGAs/s320/43345393_645355669192078_4678160236584894464_n.jpg" width="240" /></a></div>
<br />
<br /></div>
</div>
Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-3154827822632098752019-01-16T20:00:00.001+07:002019-01-20T22:26:12.322+07:00Thơ Cho Một Cuộc Tình <br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<a href="https://1.bp.blogspot.com/-2CXGKjKx2is/XD8qzWQFjfI/AAAAAAAAkJg/IOvvjY4J6B4Mlw7SG1o5maQdh_P_AelXgCLcBGAs/s1600/43315824_645355739192071_3579120870527860736_n.jpg"><img border="0" src="https://1.bp.blogspot.com/-2CXGKjKx2is/XD8qzWQFjfI/AAAAAAAAkJg/IOvvjY4J6B4Mlw7SG1o5maQdh_P_AelXgCLcBGAs/s320/43315824_645355739192071_3579120870527860736_n.jpg" /></a><br />
<br />
<br />
<div style="margin-bottom: 6px;">
THƠ VIẾT CHO MỘT CUỘC TÌNH!<br />
<br />
<br />
Nắng<br />
<br />
<br />
Nắng khoan thai thả sắc vàng rơi<br />
Nắng dệt uyên ương thỏa mộng trời<br />
Nắng ngỡ reo ca hồng bến lạnh<br />
Nắng nghe rộn rã tím miền oi<br />
Nắng vừa che khuất ngày đơm nụ<br />
Nắng đã đốt thiêu buổi nảy chồi<br />
Nắng đợi bao mùa thương kết trái<br />
Nắng đằm thắm trải mãi mãi thôi!<br />
Sài Gòn 13/1/2019<br />
<a href="https://www.facebook.com/CaoThiPhuongLan?fref=gs&__tn__=%2CdK-R-R&eid=ARCWJfOxz20AygMInSQlybZEa3wBJaOR7maaHrr2OVlfF2J1urpNsPHRKZH_Fl9iS7yh2hbOQrGw21Q-&dti=1699652653610294&hc_location=group">Cao Thị Phương Lan</a><br />
<br />
<br />
Mưa<br />
<br />
Mưa cuốn tình tôi lặng lẽ rơi<br />
Mưa dìu thương nhớ bốn phương trời<br />
Mưa bâng khuâng hỏi bao đông lạnh<br />
Mưa thẫn thờ trông bấy hạ oi<br />
Mưa tủi từ chiều mây chộn rộn<br />
Mưa buồn đến sớm nắng đơn côi<br />
Mưa bao lâu nữa hòa trong đục<br />
Mưa biết người còn đợi mãi thôi!<br />
<br />
Sài Gòn 4/1/2019<br />
<br />
<a href="https://www.facebook.com/CaoThiPhuongLan?fref=gs&__tn__=%2CdK-R-R&eid=ARAoZ_ORW80hQdl9Qi0S9lEX_WQfZtNnZAcApjOkDhf-D7NAXmDP4Bxv28lDiJi9BjkaNOfBLj-Xohy-&dti=1699652653610294&hc_location=group">Cao Thị Phương Lan</a><br />
<br />
<br />
Gió<br />
<br />
<br />
Gió bứt cánh mùa thả úa rơi<br />
Gió rưng rức ruổi hướng chân trời<br />
Gió thương mưa bụi chiều đông lạnh<br />
Gió nhớ sương khuya sớm hạ oi<br />
Gió gọi xuân hồng gom nắng lại<br />
Gió lay đông bạc tiễn mù trôi<br />
Gió luôn mong mỏi ngày tao ngộ<br />
Gió giận một người mới thế thôi!<br />
<br />
<br />
SG 10/1/2019<br />
PL<br />
<br />
<br />
Sương<br />
<br />
<br />
Sương biết phận mình lặng lẽ rơi<br />
Sương khao khát trắng nhuộm bầu trời<br />
Sương bâng khuâng hỏi xuân còn lạnh?<br />
Sương thẫn thờ nghe hạ phải oi!<br />
Sương sớm tinh khôi đùa với nắng<br />
Sương khuya trong vắt rỡn cùng chồi<br />
Sương nào biết được đâu dòng đục<br />
Sương mặc cuộc tình mãi nổi trôi!<br />
<br />
SG 12/1/2019<br />
<br />
PL<br />
<br />
<br />
Sét<br />
<br />
<br />
Sét giật vầng mây cuộn ném rơi<br />
Sét ôm niềm nhớ xé toang trời<br />
Sét khờ khạo xoáy dòng sông lạnh<br />
Sét thẳng thắng xua vạt nắng oi<br />
Sét trốn bao ngày không cất tiếng<br />
Sét về bấy bận rộn tim côi<br />
Sét không mơ tưởng vòng tay ấm<br />
Sét nối duyên mình một mối thôi!<br />
<br />
Sài Gòn 12/1/2019<br />
<br />
P<span style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: inherit; font-size: 14px;">L</span></div>
Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-85761784015919374782018-12-19T22:06:00.001+07:002019-01-05T00:39:29.886+07:00Tản Mạn Cùng Anh Hát Cho Em Nghe Của Tác Giả Diệp Thế Hùng<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://1.bp.blogspot.com/-EI89_JLZsU0/XBpeUsrHZWI/AAAAAAAAijc/N2KJM2dR_QM3bUO4efQsZsX9qCqgXGZuwCLcBGAs/s1600/36470886_2198749540354121_8884917653173436416_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="320" src="https://1.bp.blogspot.com/-EI89_JLZsU0/XBpeUsrHZWI/AAAAAAAAijc/N2KJM2dR_QM3bUO4efQsZsX9qCqgXGZuwCLcBGAs/s320/36470886_2198749540354121_8884917653173436416_n.jpg" width="240" /></a></div>
<br />
<div>
Bấy lâu nay tôi vẫn tưởng chỉ có những chàng trai mới lớn rụt rè mới phải mượn lời thơ, câu hát để gửi lòng mình đến người họ yêu thương! Nhưng không hẳn thế, ngay lúc này tôi đang gặp một trang nam tử đã qua ngưỡng tuổi "Biết được mệnh trời" khá lâu, anh cũng là một nhà khoa học tiếng tăm lừng lẫy, một Soái Ca làm thơ tình bấy lâu nay tôi vẫn cảm dòng thơ anh tuôn tràn ăm ắp chở đi những lời thơ " ướt rượi"!<br />
Thế mà thật sự tôi không ngờ Người Hùng họ Diệp cũng có lúc để cho nhân vật trữ tình trong Thơ mình phải mượn lời ca khúc để nói với em!</div>
<div>
Từ ngạc nhiên dẫn tới thắc mắc nên tôi đã cùng trôi theo dòng cảm xúc của tác giả gửi gắm ý thơ vào câu chữ của mình!</div>
<div>
<br />
Anh Hát Cho Em Nghe<br />
<br />
Anh thích hát những lời ca tình ái *<br />
Cho em nghe để mãi giữ trong tim<br />
Những lời yêu làm hai đứa đắm chìm<br />
Trong nhạc điệu êm đềm ngàn xúc động<br />
<br />
Anh thích hát những lời đầy mơ mộng<br />
Để muôn niềm hy vọng kết thành thơ<br />
Hát cho em lời dịu đẹp như tơ<br />
Những yêu dấu mong chờ không tả được<br />
<br />
Mượn lời hát anh muốn mình hẹn ước<br />
Mãi yêu nhau, mỗi bước suốt cuộc đời<br />
Mượn bài ca, anh muốn nói những lời<br />
Thật âu yếm, tuyệt vời cho em hiểu<br />
<br />
Em có biết những lời trong nhạc điệu<br />
Là những lời tuyệt diệu nói giùm anh<br />
Rằng anh yêu yêu đến bạc đầu xanh<br />
Em không nỡ không đành làm anh khổ ?<br />
<div>
<br /></div>
<div>
* Yêu Em Dài Lâu (Đức<a href="https://www.blogger.com/null"></a> Huy)<br />
<div>
Diệp Thế Hùng (26 November 2018).<br />
<br /></div>
<div>
Anh Hát Cho Em Nghe được tác giả viết bằng thể thơ tự do (8 chữ) với những câu từ chọn lọc kỹ càng trước khi sắp xếp theo một nhịp thơ dìu dặt như thuyền tình đang êm ái trôi trên dòng tĩnh lặng..</div>
<div>
Đọc xong bài thơ Nghe hẳn có không ít bạn đọc giống như tôi khe khẽ hát:</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Em như cơn gió thu bay bay nhè nhẹ<br />
Đưa anh đi tìm vần thơ<br />
Qua công viên lá rơi trên con đường về<br />
Bỗng nhiên nghe lòng đang ước mơ (Yêu Em Dài Lâu)</div>
<div>
Tôi khe khẽ hát một mình bởi ca khúc này được tác giả ghi chú trong Nghe! </div>
<div>
<div>
<br />
Anh thích hát những lời ca tình ái *<br />
Cho em nghe để mãi giữ trong tim<br />
Những lời yêu làm hai đứa đắm chìm<br />
Trong nhạc điệu êm đềm ngàn xúc động</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Anh Hát Cho Em Nghe lại được bắt đầu từ Anh thích hát cho em nghe, em đã nghe, em đang nghe hay sẽ nghe tác giả quên nói! Hoặc giả không muốn nói! Bởi còn đang hy vọng em nghe và em sẽ "Giữ mãi trong tim" ! Em giữ gì đây tác giả ơi? Sao không giữ tình anh, giữ gìn kỷ niệm của hai người mà lại giữ "nhạc điệu êm đềm" mang tới cho hai người không chỉ một sự xúc động mà là cả "Ngàn xúc động" thì chắc chẳn không phải những lời ca mở đầu mà tôi bất giác cất tiếng hát ban nãy rồi. </div>
<div>
Phải chăng Anh đang hát cho Em nghe:</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Anh mang thương nhớ gửi vào trong gió<br />
Đôi phút bên em được nghe em nói với anh.<br />
<br />
Cơn gió nào bay ngang cuộc đời<br />
Nói với em rằng tôi lẻ loi<br />
Cơn gió nào bên tai thì thầm<br />
Nói với em rằng tôi rất xấu. ( Lời Của Gió - Duy Thái)</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Hay là Anh vẫn đang ngân nga Yêu Em Dài Lâu </div>
<div>
<br /></div>
<div>
Bỗng nhiên nghe lòng đang ước mơ</div>
<div>
Mơ ôm em trong tay đêm mưa thì thào<br />
Cho bão tố về làm chiêm bao<br />
Mơ yêu em thiết tha như yêu lần đầu !( Đức Huy)</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Tôi đồ rằng Anh đã và đang hát cho em nhiều hơn thế những ngôn ngữ của tình yêu bởi chỉ có thế mới mang tới cho họ ngàn xúc động! Nhưng tính từ Thích mà tác giả dùng ngay câu đầu thì tôi đang thắc mắc liệu em có đang nghe hay không? Dẫu sao tôi vẫn nghiêng về phía họ đang bên nhau và Anh đang hát cho Em nghe !<br />
<br />
Anh thích hát những lời đầy mơ mộng<br />
Để muôn niềm hy vọng kết thành thơ<br />
Hát cho em lời dịu đẹp như tơ<br />
Những yêu dấu mong chờ không tả được</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Lại là Anh thích hát chứ không phải anh đang hát hoặc giả anh đã hát "những lời đầy mơ mộng".</div>
<div>
Những lời ca ấy phải chăng là :</div>
<div>
Anh muốn yêu em dài lâu<br />
Yêu em cho đến khi con tim ngừng đập<br />
Cho thiên thu là một giây<br />
Yêu em cho đến khi ong thôi làm mật<br />
Đến khi loài chim quên lối bay<br />
Khi ôm em trong tay anh nghe ngọt ngào<br />
Nếu đời là một giấc chiêm bao<br />
Xin yêu em thiết tha như yêu lần đầu (Đức Huy)</div>
<div>
Có lẽ thế bởi để có được "muôn niềm hy vọng kết thành thơ" không hề dễ dàng, cho dù Anh có một tâm hồn giống tác giả người có dòng thơ tình tuôn chảy gần như bất tận đi chăng nữa.</div>
<div>
Tôi không tin Tác Giả không tả được "những yêu dấu mong chờ" mà có lẽ những nỗi niềm của Anh của Em trong Nghe không thể diễn tả bằng lời ! Hoặc giả thật khó để họ nói ra lòng mình vì một lý do đặc biệt nào đó mà chỉ có tác giả, có Anh và Em biết!</div>
<div>
<br />
Mượn lời hát anh muốn mình hẹn ước<br />
Mãi yêu nhau mỗi bước suốt cuộc đời<br />
Mượn bài ca anh muốn nói những lời<br />
Thật âu yếm tuyệt vời cho em hiểu</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Tới đây sau hai lần tác giả nói rằng Anh của Nghe thích hát thì Anh mới thú thật lòng mình rằng muốn "Mượn lời hát" có lẽ là :</div>
"Anh muốn yêu em đậm sâu<br />
<div>
Anh đã thương em từ lâu "</div>
<div>
Còn muốn "Mượn bài ca " Yêu Em Dài Lâu" để thổ lộ cho Em rằng "Anh muốn" "Mãi yêu nhau mỗi bước suốt cuộc đời" bằng những lời nói yêu thương, bằng những cử chỉ "âu yếm tuyệt vời"</div>
<div>
Em Nghe ắt hẳn Em hiểu phải không Anh phải không Em và phải không tác giả Diệp Thế Hùng ?</div>
<div>
Khổ thơ kết đã hiện diện nhưng vẫn chỉ là những lời độc thoại tử phía nhân vật Anh mà thôi! Em đâu không lên tiếng hay em còn đang mải mê Nghe<br />
<br />
Em có biết những lời trong nhạc điệu<br />
Là những lời tuyệt diệu nói giùm anh<br />
Rằng anh yêu, yêu đến bạc đầu xanh<br />
Em không nỡ không đành làm anh khổ ?<br />
<br /></div>
<div>
Trời ạ! Những lời tuyệt diệu nói dùm Anh trong nhạc điệu là những lời nào mà tác giả phải để cho Anh không thể cất lời mà phải mượn lời nhạc sĩ Đức Huy thế?</div>
<div>
Mơ yêu em dài lâu? mơ ôm em lần đầu hay thực là muốn Yêu em đậm sâu rồi yêu em dài lâu? hoặc giả thực lòng "anh đã thương em từ lâu" ! lời nào cũng nói được hết chỉ là hơi khó khăn một chút khi lần đầu nói yêu Em thôi! </div>
<div>
Phải chăng lý do tới từ "em không nỡ không đành làm anh khổ" khi biết "anh yêu yêu đến bạc đầu xanh"?</div>
<div>
Thú thật tới câu kết này tôi đã phải lần lại ca từ của Yêu Em Dài Lâu và đọc lại Nghe rồi xâu chuỗi lại xem có ý thơ hay lời ca nào thể hiện tình yêu của Anh và Em bị trắc trở hay không? Tôi chưa thấy nhưng ý nghĩ về một sự trắc trở hay bức tường Xám ngăn cách giữa Anh và Em cứ lởn vởn trong đầu tôi!<br />
Văng vẳng đâu đây lời ca như đồng cảm, như sẻ chia cùng với Anh và cùng với Nghe và tác giả Diệp Thế Hùng!</div>
<div>
<br />
<div>
Em có nghe thấy anh nói gì không ?<br />
Em có nghe thấy gió nói gì không ?</div>
<div>
Anh mang thương nhớ gửi vào trong gió!<br />
.....<br />
Gió hãy nói rằng tôi mong có em<br />
Gió hãy nói rằng tôi luôn nhớ em<br />
Gió hãy nói rằng tôi yêu em<br />
Thế thôi! ( Duy Thái)<br />
<br />
Tác giả ơi! có lẽ nào lý do "Không nỡ không đành làm anh khổ" lại chỉ bởi em đã không hoặc giả chưa Nghe Yêu Em Dài Lâu? Một dấu hỏi cho một câu hỏi không hoặc chưa có lời giải vừa được tác giả đặt cuối bài thơ như một cánh cửa khu vườn Tình chưa đóng lại!<br />
Một bài thơ tình, một đoản khúc vừa vang lên lan xa và dừng lại cùng dấu chấm hỏi? Thể hiện một khúc tâm tình, một nỗi niềm thương nhớ, một nỗi mong chờ, mộ chút hờn ghen tất cả gói trọn tâm tư chủ thể trữ tình Anh trong Anh Hát Cho Em Nghe tôi vừa đồng hành cùng tác giả tới đây!<br />
Có thể những suy nghĩ cảm nhận trên đây qua góc nhìn phiến diện một chiều, tôi đã không nhìn theo phần đông bạn đọc yêu thơ của Khoa Học Gia Diệp Thế Hùng!<br />
Rất mong nhận lại sự bao dung từ bạn đọc cũng như tác giả nếu như có góc nhìn khác biệt!<br />
Sài Gòn 10/12/2018<br />
Huỳnh Xuân Sơn!</div>
<br /></div>
</div>
</div>
<br /></div>
Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-72294382076976435882018-12-15T22:37:00.001+07:002018-12-15T22:40:57.361+07:00Đọc Thu Này Của Tác Giả Diệp Thế Hùng<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://1.bp.blogspot.com/-HUyk4pS2p-4/XBUggJefHGI/AAAAAAAAiEQ/OXFWe6T8WOIYNeSeLOrmW1qY-Fo7VRs6wCLcBGAs/s1600/48386423_683379238723054_6868865300125712384_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="320" src="https://1.bp.blogspot.com/-HUyk4pS2p-4/XBUggJefHGI/AAAAAAAAiEQ/OXFWe6T8WOIYNeSeLOrmW1qY-Fo7VRs6wCLcBGAs/s320/48386423_683379238723054_6868865300125712384_n.jpg" width="240" /></a></div>
<br />
<br />
Mùa Thu đã tạm biệt! Nhường chỗ cho mùa đông băng giá hoành hành thậm chí lan cả cái se lạnh đặc thù tới nơi đây vốn chỉ hai mùa mưa nắng!<br />
lá thôi rơi, mưa ngâu ngừng rớt, trên trời cao bầy Qụa cũng trở về nơi cư ngụ đồng nghĩa với cây cầu Ô Thước cũng đã rớt nhịp báo hiệu một mùa ngâu đã hết!<br />
Mùa Thu đi rồi tôi mới gặp một dòng suy tư, một nỗi niềm khắc khoải, một lời tự sự hoặc giả là một cuộc độc thoại của tác giả nhà khoa học làm thơ Diệp Thế Hùng mang tên Thu Này! thú thực tôi rất muốn biết Thu Này là thu nào? Nhưng không thể hỏi tác giả, hỏi Anh hay hỏi Em, nên đành tự mình đi tìm! Nếu bạn cũng có thắc mắc giống tôi thì xin mời nhé cùng tôi ngược dòng về với Thu Này!<br />
<br />
THU NÀY<br />
<br />
Trời trở gió, lá vàng lác đác<br />
Mùa thu này buồn nát tâm can<br />
Trong ao bèo hợp rồi tan<br />
Như tình xuân đến rồi tàn theo đông<br />
<br />
Thu chưa hết sao lòng rét mướt<br />
Gió mùa thu lạnh buốt bờ vai<br />
Rồi trong những tháng năm dài<br />
Lẽ nào mình phải chịu hoài nhớ nhung<br />
<br />
Có những lúc lạnh lùng trống vắng<br />
Nỗi đau thương làm trắng mái đầu<br />
Chờ em đến tận đời sau<br />
Kiếp này anh phải mang sầu từng đêm<br />
<br />
Gió lạnh thổi nỗi niềm chồng chất<br />
Lá vàng bay lất phất buông rơi<br />
Không ai trong suốt cuộc đời<br />
Chỉ yêu mà chẳng có hồi đau thương.<br />
Diệp Thế Hùng (29 Oct. 2018).<br />
<br />
Thu Này vừa được tác giả chất lên chuyến xe mang tên Song Thất Lục Bát chở tới đây!<br />
Trong Thu Này có trời trở gió, có lá vàng bay, có gió lạnh thổi và đặc biệt có nỗi niềm chồng chất của Tao Nhân khi "lạnh buốt bờ vai" lúc thì " lạnh lùng trống vắng" và có khi " buồn nát tâm can". Vì sao và vì đâu mà tâm trạng chủ thể anh lại phải "mang âu sầu từng đêm" đến "Nỗi đau thương làm trắng mái đầu"?<br />
Người viết mạn phép tác giả xin dỡ từng kiện hàng mang tên Ý Thơ trên chuyến xe Thu Này xuống và mở ra theo ý chủ quan của người đọc !<br />
<br />
Trời trở gió, lá vàng lác đác<br />
Mùa thu này buồn nát tâm can<br />
Trong ao bèo hợp rồi tan<br />
Như tình xuân đến rồi tàn theo đông<br />
<br />
Trời trở gió khi sang thu hẳn là gió heo may đã về! Không lãng mạn như Trịnh khi viết Nhìn Những Mùa Thu Đi!<br />
Gió heo may đã về<br />
Chiều tím loang vỉa hè<br />
Và gió hôn tóc thề<br />
Rồi mùa thu bay đi<br />
Mà tác giả để cho chủ thể trong thơ mình cảm "Mùa thu này buồn nát tâm can" khi thấy "lá vàng lác đác" chao nghiêng rồi rơi xuống bên cạnh, hay trên "ao bèo" vẫn biết gió dạt, bèo xô sẽ dẫn tới hợp rồi tan nhưng sao lại cám cảnh tới mức Tình xuân vừa đến lại vội vàng "tàn theo đông" Tình xuân theo thói thường sẽ rực rỡ khi sang hạ, dạt dào đằm thắm cùng thu cơ mà? Phải chăng tại "trời trở gió" nên Thu Này không giống những Thu xưa?<br />
Thu vẫn mãi là thu dịu dàng đằm thắm và chín ửng bên trời! Chỉ có ai kia chắc hẳn đang "buồn nát tâm can" vì tình xuân vừa mới khỏi duyên lại vội tàn phai hoặc giả vừa hợp lại tan nên mới có chuyếnThu Này đầy âu sầu như thế sau khi mở Kiện Tình đầu tiên.<br />
Và đây Kiện Tình thứ hai cũng vừa được dỡ xuống và mở ra:<br />
<br />
Thu chưa hết sao lòng rét mướt<br />
Gió mùa thu lạnh buốt bờ vai<br />
Rồi trong những tháng năm dài<br />
Lẽ nào mình phải chịu hoài nhớ nhung<br />
<br />
Đứng trước những gì vừa mở ra người viết chừng như đang cùng tác giả và bạn đọc nghe lời sẻ chia đồng cảm của Trịnh vang lên! mặc dù trong Thu này chưa có đại từ nhân xưng Anh hay em mà chỉ có Mình xuất hiện !<br />
Nhìn những mùa thu đi<br />
Em nghe sầu lên trong nắng<br />
Và lá rụng ngoài song<br />
Nghe tên mình vào quên lãng<br />
Nghe tháng ngày chết trong thu vàng (Nhìn Những Mùa Thu Đi)<br />
Tác giả ơi! Mình phải chịu hoài nhớ nhung? Hẳn mình là chúng mình (hai mình) hay Mình là Mình anh? Mình em của Thu Này đây? Dẫu cho câu trả lời có thế nào thì Người đang cảm "Thu chưa hết " đã thấy cái lạnh giá len lỏi vào tận trong lòng khi mà "gió mùa thu" nhẹ nhàng kia lại làm cho mình ấy phải "lạnh buốt bờ vai" thì chắc hẳn mình ấy là kẻ đang cô đơn một mình gặm nhấm nỗi niềm nhớ nhung một mình khác có lẽ cũng đang nhớ mình này không kém đâu phải không tác giả?<br />
<br />
Có những lúc lạnh lùng trống vắng<br />
Nỗi đau thương làm trắng mái đầu<br />
Chờ em đến tận đời sau<br />
Kiếp này anh phải mang sầu từng đêm<br />
<br />
Nỗi đau thương đến từ đâu mà trong Thu Này lại "Làm trắng mái đầu" có phải vì "Chờ em đến tận đời sau" không nhỉ? Lời hẹn kiếp này chẳng đặng đành chờ kiếp sau phải chăng chính là nguyên nhân và là khởi nguyên cho anh phải "mang sầu từng đêm" không đây?<br />
Nếu giả định trên đây mà đúng thì trời ơi! lại là cách núi ngăn sông cho Anh đến với Em trong thơ tác giả soái ca họ Diệp ta vẫn thường gặp!<br />
Muốn hỏi tác giả rằng Anh trong Thu Này đã bao nhiêu đêm hoặc giả không thể đếm nổi đã bao đêm ôm nỗi nhớ nhung đứng nhìn màn đêm đen đặc quánh mà:<br />
Nhìn những lần thu đi<br />
Tay trơn buồn ôm nuối tiếc<br />
Nghe gió lạnh về đêm<br />
Hai mươi sầu dâng mắt biếc<br />
Thương cho người rồi lạnh lùng riêng (Nhìn Những Mùa Thu Đi- Trịnh Công Sơn)<br />
Thu vẫn lặng lẽ trôi theo vòng quay của trái đất, Thu rồi phải đi nhường chỗ cho đông về. Cuộc tình trên chuyến xe Thu Này cũng tới kiện tình cuối cùng vùa hạ xuống và mở ra!<br />
<br />
Gió lạnh thổi nỗi niềm chồng chất<br />
Lá vàng bay lất phất buông rơi<br />
Không ai trong suốt cuộc đời<br />
Chỉ yêu mà chẳng có hồi đau thương.<br />
Thêm một lần gió xuất hiện được gắn thêm tính từ Lạnh đi theo để làm nhiệm vụ "Thổi nỗi niềm chồng chất" cùng những cánh lá vàng hiện diện thêm lần nữa không còn lác đác nữa mà là "lất phất" buông rơi!<br />
Hai câu thơ đầu không có từ buồn nào xuất hiện chỉ có thi ảnh 'lá vàng lất phất buông rơi" là đủ để cả tứ thơ chìm xuống! Mới hay thủ pháp mượn vật tả tình của tác giả thật tài tình và cách chọn lọc ngôn từ đưa vào sử dụng thật đắt giá!<br />
Hai câu kết như một lời tự an ủi của Anh và cũng chính là thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm tới những Anh những Em mà kiếp này có duyên nhưng chưa đủ để được bên nhau và đang phải gánh chịu những chất chồng nhớ nhung, những lạnh lùng trống vắng và nhiều đêm âu sầu, những nỗi buồn nát tâm can! Rằng ai cũng có nỗi niềm sâu kín riêng chứ không hẳn chỉ có Mình trong Thu Này !<br />
Người viết đã mở xong những Kiện Tình nặng trĩu tâm tư theo ý chủ quan của mình,.<br />
Một Thu Này với chủ thể trữ tình Anh ôm nỗi nhớ nhung thật buồn, nỗi buồn thương xâm lấn tới mọi ngõ ngách của tâm hồn lan đến cả trời thu vốn trong veo, buồn cả những cơn gió thu dìu dặt lãng mạn xen chút đa tình lãng tử...<br />
Rất mong mỏi và cũng như một lời cầu chúc cho Anh cho Em của tác giả Diệp Thế Hùng tới mùa thu sau hoặc giả sau nữa sẽ có một đêm cuối thu nở nụ cười và hát :<br />
<br />
<div>
Đã mấy lần thu sang <br />
Công viên chiều qua rất ngắn <br />
Chuyện chúng mình ngày xưa <br />
Anh ghi bằng nhiều thu vắng <br />
Đến thu này thì mộng nhạt phai (Nhìn Những Mùa Thu Đi - Trịnh Công Sơn)<br />
<br />
Sài Gòn những ngày se lạnh 12/12/2018<br />
Huỳnh Xuân Sơn</div>
<div>
<br /></div>
Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-34467206480854905272018-12-03T00:25:00.002+07:002018-12-03T13:35:28.270+07:00Đọc Còn Nửa Mùa Thu Của Tác Giả An Sơn<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://4.bp.blogspot.com/-kN_RbVdk3GM/XAQU6dkhjuI/AAAAAAAAgXs/5BkukyE4iHE0RfeLTy7C3ql-haSTiB3YQCLcBGAs/s1600/20708475_2031771310385279_5706172008895716370_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="320" src="https://4.bp.blogspot.com/-kN_RbVdk3GM/XAQU6dkhjuI/AAAAAAAAgXs/5BkukyE4iHE0RfeLTy7C3ql-haSTiB3YQCLcBGAs/s320/20708475_2031771310385279_5706172008895716370_n.jpg" width="240" /></a></div>
<div>
<br /></div>
<div>
<br /></div>
Mùa Thu với nồng nàn nắng vương, với trong vắt giọt sương, với vấn vương heo may, với mây bay bảng lảng, với sắc vàng lá buông. Với ríu ran chim hót, với róc rách suối reo...Và, còn rất nhiều những sắc thái biểu cảm để cho các thi nhạc sĩ đem cất cảm xúc vào thơ, vào nhạc!<br />
<div>
Rất nhiều bài hát, bài thơ viết về mùa thu trọn vẹn, nhưng đây đó cũng lại gặp chỉ có một nửa mùa thu thôi!<br />
<div>
Nửa mùa thu ... Nắng vẫn trong<br />
Em về "một nửa" vẫn mong một người (Cát Nhu)</div>
<div>
Hay ưu tư như thi sĩ Tú Yên<br />
<div>
<br />
Chỉ một nửa mùa mà lại lắm bâng khuâng<br />
Một nửa yêu thương tần ngần bên giậu vắng<br />
Lá nuối tiếc níu cành khô<br />
thầm lặng<br />
Như nhớ mùa Thu rơi vỡ đâu rồi!(Một Nửa Mùa Thu)</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Không giống như hai thi sĩ trên đã viết, An Sơn tác giả người con Xứ Nẫu lại có một khúc tâm tình viết về Thu, cũng là thời khắc khi Thu vừa qua nửa chặng, rất đặc biệt!<br />
<br />
<div>
<br /></div>
CÒN NỬA MÙA THU<br />
<br />
Kể em nghe chuyện mưa nắng quê anh<br />
Khi mùa Thu đã qua một nửa<br />
Trời miền Trung mưa dầm nắng lửa<br />
Tháng tám về trái bưởi nám màu da<br />
Nắng cho nhà nông đem lúa về nhà<br />
Cho em thơ múa lân, phá cỗ<br />
Nắng hết mình rồi Đông về mưa đổ<br />
Mưa lủng mái tranh<br />
Mưa mốc nỗi buồn<br />
Mưa…<br />
Cho má hồng chẳng thiết soi gương<br />
Cho thi nhân tay vàng khói thuốc<br />
Cho con thạch sùng kiếp nào thua cuộc<br />
Đến bây giờ còn tặc lưỡi suốt đêm thâu<br />
Lâu lắm rồi từ buổi xa nhau<br />
Anh xếp đời, làm người bạn núi<br />
Đêm nay nhìn trăng mà thương chú Cuội<br />
Mấy ngàn năm chưa quên được tình Hằng (An Sơn)<br />
<br />
Với tựa đề Còn Nửa Mùa Thu! Phải chăng tác giả muốn nói Thu vừa qua nửa chặng, Trung Thu? Hay còn điều gì khác nữa muốn gửi gắm sau câu chữ nữa nơi đây?<br />
Còn Nửa Mùa Thu! Tác giả đặt để chữ Còn đứng đây ắt hẳn Thu đã đi qua nửa chặng! Còn lại Nửa Chặng đường tới Đông! Nửa mùa đã qua là kỷ niệm, là hồi ức, để chủ thể trong thơ mang theo trong suốt hành trình còn lại của mùa thu? Nếu bạn cũng thắc mắc như tôi ta sẽ cùng bước vào Còn Nửa Mùa Thu cũng là "Khi mùa Thu đã qua rồi một nửa " cùng tác giả An Sơn!<br />
<br />
<div>
Kể em nghe chuyện mưa nắng quê anh<br />
Khi mùa Thu đã qua một nửa<br />
Trời miền Trung mưa dầm nắng lửa<br />
<br />
Còn Nửa Mùa Thu mới bắt đầu "kể cho em nghe chuyện mưa nắng quê anh" ư? " Sao không là "Lá trở mình thôi thắm" Sao không là "Mưa giăng lá đổ" ? Sao không là " Ngày sang thu anh lót lá em nằm" và rất rất nhiều những câu chuyện tình lãng mạn để anh có thể kể cho em nghe khi Thu sang và Thu bên nhau. Hà cớ gì khi còn nửa mùa thu mới kể cho em nghe !<br />
Vẫn biết "trời miền trung mưa dầm nắng lửa" Nhất là trên Cuộc Đất Phú Trời Yên ! Nơi mà mỗi ngày nhìn thấy "Chóp chài đội mũ, mây phủ Đá Bia"! Rồi thấy :<br />
Lập lòe trời chớp Vũng Rô<br />
Mây che Hòn Yến gió vô Chóp Chài!<br />
Mưa Miền Trung không ào ào ròi tạnh như mưa Phương Nam, mà dầm dề lê thê gây lũ, khiến lụt sau những cơn nắng lửa chang chang nung nóng khắp nơi!<br />
Anh đã kể về mưa!<br />
Anh đang kể về nắng cho Em nghe khi Thu còn nửa mùa! Đây là câu chuyện về Nắng<br />
<br />
Tháng tám về trái bưởi nám màu da<br />
Nắng cho nhà nông đem lúa về nhà<br />
Cho em thơ múa lân, phá cỗ<br />
Nắng hết mình rồi Đông về mưa đổ!<br />
<br />
Anh của tác giả An Sơn phải chăng qua câu chuyện kể muốn giới thiệu thời điểm nửa mùa thu cũng là mùa thu hoạch của Vựa Lúa Miền Trung, những vụ mùa trĩu hạt trên cánh đồng Phước Lộc, Phước Hậu quê anh! Đất Phú vào thơ tác giả qua thi ảnh này đây, còn Trời Yên ta có thể cảm nhận qua thi ảnh "em thơ múa lân phá cỗ"<br />
Anh đã kể về quê anh khi nắng thì "Nắng hết mình"!<br />
"Rồi Đông về mưa đổ" Phải chăng đã hết Nửa mùa Thu còn lại rồi ư khi Đông xuất hiện cùng lúc nắng tắt mưa về đổ xuống?<br />
Bất giác người viết như thấy thấp thoáng lời ca của Trần Quang Lộc<br />
"Tháng tám mùa thu lá rơi vàng chưa nhi<br />
Từ độ người đi thương nhớ âm thầm"</div>
<div>
Cùng lúc như nghe văng vẳng lời thi sĩ Tú Yên </div>
<div>
"Em nhận nơi anh</div>
<div>
Một nửa mùa thu</div>
<div>
Thu vu vơ</div>
<div>
Thu mơ màng</div>
<div>
Cũ kỹ</div>
<div>
Bóng nắng khẽ khàng<br />
như có điều suy nghĩ<br />
Anh đã gửi gì trong màu mắt Thu phân?"</div>
<div>
Nhạc sĩ và Thi sĩ họ viết thế khi cảm xúc Thu và Nửa Mùa Thu mang đến cho họ. Nhưng Anh của tác giả An Sơn thì vẫn đang say sưa kể chuyện Còn Nửa Mùa Thu! </div>
<div>
<br />
Mưa lủng mái tranh<br />
Mưa mốc nỗi buồn<br />
Mưa…<br />
Cho má hồng chẳng thiết soi gương<br />
Cho thi nhân tay vàng khói thuốc<br />
Cho con thạch sùng kiếp nào thua cuộc<br />
Đến bây giờ còn tặc lưỡi suốt đêm thâu!<br />
<div>
Những câu thơ dập tắt hy vọng câu chuyện về mưa sẽ lãng mạn như những “Hạt mưa tình”</div>
<div>
<br />
Ước gì tôi biến thành mưa,<br />
Vương trên mái tóc em vừa hong khô.<br />
Để em hờn giận trách đùa:<br />
Ông trời sao nỡ làm mưa lúc này.<br />
<br />
Hạt tình rắc nhẹ từ mây<br />
Mà sao ướt lạnh, hao gầy tim em?<br />
Ngước nhìn em bước vào thềm,<br />
Mưa tôi lặng lẽ ướt mềm dấu chân.( Mưa Tình - Hồng Dương)</div>
<br />
Nhưng không ở câu chuyện mưa quê Anh đã ám ảnh người đọc theo chiều ngược lại với Mưa tình! Mưa dai dẳng đến "Lủng mái tranh" còn có thể nghĩ đến đó đây có thể gặp, nhưng mưa tới mức mà nỗi buồn trong Anh "Mốc" và khói thuốc của người gặm nhấm nỗi buồn ấy "ám vàng tay", thì quả thật chỉ có trong thơ tác giả An Sơn mà thôi!<br />
Với riêng hai câu thơ tác giả để cho Anh kể em nghe khi quê anh mùa Mưa...<br />
...<br />
Cho con thạch sùng kiếp nào thua cuộc<br />
Đến bây giờ còn tặc lưỡi suốt đêm thâu!<br />
Thạch sùng tích xưa vì đâu mà tặc lưỡi suốt đêm ai trong mỗi chúng ta đều đôi lần nghe kể!<br />
Nhưng nay tích ấy vào trong Còn Nửa Mùa Thu và hiện diện trong nửa câu chuyện quê anh hai mùa mưa nắng thì hẳn nguyên do không đến từ "Tiếc Của" mà có lẽ từ hai từ "Thua Cuộc".<br />
Kiếp nào thua, hay ngày ấy thua hoặc giả vừa mới thua? Và quan trọng là ai thua? Anh thua? Mưa thua? Hoặc giả Sơn Tinh lần này vào thơ tác giả An Sơn lại thất thủ trước Thủy Tinh chăng?<br />
Với cá nhân người viết thì hai câu thơ này là điểm nhấn sáng lấp lánh cho bài thơ và nó cũng chính là khối đá tảng có sức nặng níu giữ người đọc ở lại với Mưa sau khi đi qua Nắng để rồi trăn trở ưu tư đi tiếp cùng Còn Nửa Mùa Thu<br />
Nhưng cho dù câu trả lời có thế nào chăng nữa thì trong câu chuyện mưa của Anh cũng phảng phất nỗi niềm phần nào đồng cảm với thi sĩ Cách Trần Tư, với người viết và có lẽ có thêm nhiều bạn đọc cùng nghĩ:<br />
<br />
Mùa tháng tám giọt mưa chiều lướt thướt.<br />
Bão đang về trời xám xịt mưa tuôn.<br />
Nhớ nhung ai thơ nhức nhối Thu buồn.<br />
Chiều vàng úa sầu muộn lên cuồng mắt.<br />
<br />
Mùa tháng tám có lúc mưa như cắt.<br />
Xé lòng mình góp nhặt những vần thơ.(Mùa Tháng Tám Trong Tôi)!</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Vâng! người viết cũng dăm lần chìm trong màn mưa dai dẳng dầm dề trên dải đất Nam Ngãi Bình Phú, cũng đôi lần thảng thốt đi qua dòng nước lũ đang hung hãn tràn về từ dòng sông Kỳ Lộ hay nước xả đập Thủy Điện làm ngập các con phố Tuy Hòa, nên cảm được cái "Xé lòng mình góp nhặt những vần thơ" của tác giả Cách Trần Tư cũng như tác giả An Sơn cùng chủ thể trữ tình Anh trong Còn Nủa Mùa Thu !</div>
<div>
Và dẫu muốn hay không thì những câu thơ kết cũng vừa hiện diện để khép lại tròn vành một mùa thu<br />
<br />
Lâu lắm rồi từ buổi xa nhau<br />
Anh xếp đời làm người bạn núi<br />
Đêm nay nhìn trăng mà thương chú Cuội<br />
Mấy ngàn năm chưa quên được tình Hằng<br />
<br />
Đọc xong khổ thơ kết cũng là những gì mà chủ thể Anh muốn nói với em như những lời nhắn gửi ! Người viết lại muốn hỏi họ (tác giả và cả Anh ) Buổi xa nhau ấy phải chăng là từ buổi "Thua Cuộc" Anh xếp đời, làm người bạn núi" Những tưởng ở nơi thâm sơn cùng cốc ấy Anh thỏa chí trai "Trải mưa rừng gió núi "! Nơi ấy Trăng sáng vằng vặc không bị lu mờ bởi ánh đèn cao áp. Mưa trong vắt rơi thản nhiên chẳng hề vướng bụi.. Và cũng nơi ấy Nắng nung cỡ nào thì vẫn có bóng núi chở che...<br />
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi! Bao lâu để hôm nay Anh mới "nhìn trăng mà thương chú cuội" chưa quên được tình Hằng"! Tác giả ơi? Anh ơi! Anh thương chú Cuội hay anh thương ai kia "xếp đời làm người bạn núi" bao nhiêu năm ngỡ đã quên đi nửa mùa thu trước! Nhưng không thể nào quên!<br />
Còn Nửa Mùa Thu của tác giả An Sơn vừa đi hết chặng cuối cùng cũng là lúc Đông Về mang theo mưa trút cùng giá lạnh bủa vây!<br />
Còn Nửa Mùa Thu rồi cũng trở thành hồi ức, thành kỷ niệm cho Ai kia mỗi khi đêm về ngắm trăng thanh treo trên triền núi!<br />
Anh Kể chuyện cho em nghe! Em nghe xong đã trả lời ra sao? Anh không nói, hoặc giả tác giả không muốn nói!<br />
Vậy thì người viết xin mượn một tứ thơ thay cho lời kết bài viết này, cũng như là câu trả lời của Em cho Anh mà người viết đồ thế và như một lời sẻ chia đồng cảm cùng tác giả An Sơn<br />
<br />
Em sẽ được gì khi nhận nửa mùa thôi?<br />
Nhìn Thu đi qua, em bần thần ngơ ngác<br />
Giận cành khẳng khiu nên lá buồn không hát<br />
Cũng chẳng rì rào, che mát bóng người qua.<br />
<br />
Mùa rất ngọt ngào<br />
mà mình lại cách xa<br />
Anh cắt Thu ra mỗi người một nửa<br />
Em vơ vẩn<br />
tựa mình bên song cửa<br />
Thu bên anh<br />
Thu có dịu dàng?( Một Nửa Mùa Thu - Tú Yên)</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Sài Gòn 1/12.2018</div>
<div>
Huỳnh Xuân Sơn<br />
<br />
<br /></div>
</div>
</div>
</div>
Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-34520653980939785802018-11-28T22:28:00.001+07:002018-11-28T23:09:09.525+07:00Đọc Hồ Hoàn Kiếm Vắng Em Của Tác Giả Diệp Thế Hùng<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://4.bp.blogspot.com/-VWkmauZW-_k/W_60C4usZEI/AAAAAAAAgRY/hJIeNQjXyeEIMrXkyaWZGhEw1Qp-QJYuQCLcBGAs/s1600/37284625_265217124210187_3357367448427823104_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="320" src="https://4.bp.blogspot.com/-VWkmauZW-_k/W_60C4usZEI/AAAAAAAAgRY/hJIeNQjXyeEIMrXkyaWZGhEw1Qp-QJYuQCLcBGAs/s320/37284625_265217124210187_3357367448427823104_n.jpg" width="240" /></a></div>
<br />
<br />
Theo dòng chảy dạt dào tình thơ của tác giả, khoa học gia, soái ca họ Diệp, tôi đặc biệt ấn tượng với những khúc gập ghềnh tung bọt mang tên Song Thất Lục Bát mà tác giả thường dùng chuyên chở những tứ thơ có những ẩn ý sâu nặng.<br />
Trở lại Hà Nội tác giả đã khỏa sóng dòng trong một khúc tâm tư khiến người viết không thể không vén bức màn chắn câu chữ mà tác giả bung ra sau khi gửi gắm ý thơ!<br />
Nếu bạn cũng là người yêu những câu thơ đắm đuối yêu, bất chấp yêu của chủ thể trong thơ tác giả Diệp Thế Hùng, thì hãy cùng tôi đi dạo quanh hồ Hoàn Kiếm với tác giả trong bài thơ sau:<br />
<br />
HỒ HOÀN KIẾM VẮNG EM<br />
<br />
Hồ Hoàn Kiếm chiều nay gió lạnh<br />
Mưa rơi rơi không tạnh từ lâu<br />
Hàng cây liễu đậm ưu sầu<br />
Cúi đầu trên nước đượm màu tương tư<br />
<br />
<br />
Gió nhẹ thổi, gió từ phương bắc<br />
Hồ vắng tanh, lác đác lá buông,<br />
Mưa rơi như lệ sầu tuôn<br />
Trên hồ bạc trắng nỗi buồn vấn vương<br />
<br />
Thu này nữa trên đường vạn dậm<br />
Vẫn thâu đêm thăm thẳm đợi chờ<br />
Biển trời cách trở mịt mờ<br />
Anh mang yêu dấu làm thơ u sầu<br />
<br />
Có những lúc xa nhau biền biệt<br />
Như hôm nay chẳng biết em đâu<br />
Tương phùng ngày ấy còn lâu?<br />
Hay là chỉ một thoáng sầu mà thôi? (Diệp Thế Hùng 06 Nov 2018)<br />
<br />
Hồ Hoàn Kiếm vắng Em là một bản nhạc lòng bâng khuâng, thương nhớ, xen lẫn chút buồn thương cô đơn của chủ thể Anh được tác giả neo từng câu, sau khi trau chuốt kỹ lưỡng từng từ,rồi sắp xếp khéo léo chúng trên Khuông mang tên Song Thất Lục Bát!<br />
Không biết đã bao lâu Anh mới trở lại Hồ Hoàn Kiếm ? hoặc giả lần trở lại này chưa xa cách lâu nhưng vì Anh chỉ có một mình?<br />
Hồ Gươm vào thu nước xanh ngăn ngắt, không thể thiếu "cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ" và luôn có rất nhiều những cánh tay của Liễu, của Si nghiêng ngả rủ rê đu đưa theo cánh gió heo may mời gọi! Lữ Khách lững thững tản bộ quanh Hồ hẳn không thể không cảm ánh trăng thu tỏa xuống từ muôn phía lấp lánh trên mặt hồ, lung linh trên những tàng cây. Nhưng Thu Hà Nội lần trở về này trong lòng Lữ Khách của thi sĩ họ Diệp lại mang một sắc thái khác, mọt cảm nhận khác<br />
<br />
Thu này nữa trên đường vạn dặm<br />
Vẫn thâu đêm thăm thẳm đợi chờ<br />
Biển trời cách trở mịt mờ<br />
Anh mang yêu dấu làm thơ u sầu<br />
<br />
Bước chân Anh như vơi, như đầy trở về đây để cảm thấy "Biển trời cách trở mịt mờ". Khi đi giữa "trời thu Hà Nội từng con đường nhỏ trả lời cho anh" điều gì mà bên Hồ Hoàn Kiếm Anh lai "mang yêu dấu làm thơ u sầu"?<br />
Vẫn biết "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ" Nhưng khi cảm ý thơ của tác giả "Thu này nữa trên đường vạn dặm. Vẫn thâu đêm thăm thẳm đợi chờ" Sao lòng bỗng rưng rưng thương những "Phố nhỏ, ngõ nhỏ" Nhớ thương những Cổ Ngư, Nghi Tàm, nhớ đường Nguyễn Du "Thơm từng cơn gió ..." Nhớ những cửa ô cổ kính rêu phong ! Nhớ mênh mang mặt nước Hồ Tây<br />
! Chỉ nhớ thôi đã thấy dạt dào kỷ niệm rồi Vậy mà không hiểu sao tác giả lại để Anh giữa đường thiên lý dừng chân trong cảnh vời vợi nỗi niềm vào thơ như thế!<br />
"Anh mang yêu dấu làm thơ.." Thì những câu thơ sẽ bay bổng lãng mạn cùng Anh là tất yếu .Nhưng hai chữ "u sầu" hiện diện trong câu thơ hẳn sẽ là dự cảm cho một chuyện tình buồn !<br />
Phảng phất đâu đây tứ thơ của tác giả người viết vừa mới đọc được<br />
<br />
Rồi một sáng bình minh vừa ló dạng<br />
Bầu trời xanh quang đãng một ngày thu<br />
Chim líu lo, gió nhẹ thổi vi vu<br />
Anh trở lại ngục tù, tim tan vỡ (Tan Vỡ - DTH)<br />
<br />
Nhốt lại tứ thơ vào "ngục tù" Ta bâng khuâng theo chân tác giả dạo bên Hồ để cảm những tứ thơ u sầu Chủ Thể Anh viết<br />
<br />
Có những lúc xa nhau biền biệt<br />
Như hôm nay chẳng biết em đâu<br />
<br />
Tác giả viết rằng"Có những lúc xa nhau biền biệt" chứ không phải "đã bao lần.." vậy thì dự cảm ở trên có lẽ đã sai? Còn "Như hôm nay chẳng biết em đâu"? Những lúc, hôm nay là những cụm từ chỉ những khoảng thời gian gần và rất ngắn Anh đã "Chẳng biết em đâu" Thế mà Anh đã cảm những tứ thơ "U Sầu" đến mức tràn cả sang người đọc ngay từ những câu thơ mở đầu cho một Hồ Hoàn Kiếm Vắng Em lạnh lẽo dẫu thời tiết vừa mới chuyển mùa bước vào Đông theo như ngày bài thơ ra đời 2/11/2018!<br />
<br />
Hồ Hoàn Kiếm chiều nay gió lạnh<br />
Mưa rơi rơi không tạnh từ lâu<br />
Hàng cây liễu đậm ưu sầu<br />
Cúi đầu trên nước đượm màu tương tư<br />
<br />
Với người viết và có lẽ có thêm nhiều bạn đọc nữa thì những cành liễu rủ soi bóng bên hồ thật quyến rũ và dịu dàng e ấp như mấy nàng thiếu nữ đang tuổi thanh xuân đưa tay chào đón ! Vậy mà tác giả lại để cho Nó "đậm ưu sầu" Và dáng thướt tha kia vào thơ tác giả trong con mắt của chủ thể Anh thì Nó đang "Cúi đầu trên nước đượm màu tương tư". Hai câu thơ rất thật, rất thơ và rất tình này chính là điểm nhấn là hồn cốt của Hồ Hoàn Kiếm Vắng Em!<br />
Cây Liễu từ khi hiện diện ở bên Hồ vào thơ theo nhạc hay trong ánh mắt các Tao nhân Mặc khách nó đều "Nghiêng ngả rủ rê. nét xuân xanh ngày xưa trở lại" Nhưng nay vào trong thơ của tác giả Diệp Thế Hùng bỗng chốc trở nên có tâm hồn của một chàng trai,hoặc một cô gái mang nỗi niềm của kẻ bại trận trên tình trường..Nước thì "đượm màu tương tư" và Liễu thì "đậm ưu sầu"<br />
<br />
Gió nhẹ thổi, gió từ phương bắc<br />
Hồ vắng tanh lác đác lá buông,<br />
Mưa rơi như lệ sầu tuôn<br />
Trên hồ bạc trắng nỗi buồn vấn vương<br />
<br />
Trời ơi! bất giác người viết muốn kêu trời khi mường tượng Thi ảnh trong khổ thơ này với bối cảnh ai đó phải gặm nhấm nỗi cô đơn trống vắng, gánh nặng nhớ thương, khoác thêm chút hờn tủi đi trong "Mưa rơi như lệ sầu tuôn"! cả mặt hồ trong mưa luôn bị bao phủ một màu xám trắng lạnh lùng mà tác giả nhuộm cho nó thêm màu Bạc của nguyên nhân "Nỗi buồn vấn vương" nữa mới cám cảnh làm sao?<br />
Lời thơ của Tan Vỡ lại bảng lảng trong màn sương mờ đục mà Trịnh gọi là " Màu sương thương nhớ" đâu đây như là tiếng lòng của Anh của Em !<br />
<br />
Từ đây chỉ<a href="https://www.blogger.com/null"></a> những ngày buồn tiếp nối<br />
Những đêm dài với một mối tình câm<br />
Chân bước đi trong một cõi âm thầm<br />
Em ở lại mắt dầm dề lệ đổ (Tan Vỡ- DTH)<br />
<br />
Kết quả phải chăng đã hiện diện nhưng còn nguyên nhân nào thì có lẽ là đây phải không Anh, phải không tác giả?<br />
<br />
Trên trần giới tình yêu không còn chỗ<br />
Ta mỏi mòn đau khổ chiếm tâm can<br />
Trách ai đây? Trách định mệnh trái ngang ?<br />
Mình hạnh phúc thì có người đau khổ. (Tan Vỡ- DTH)<br />
<br />
Mượn những câu thơ Tan Vỡ của chính tác giả để lý giải cho Thi Ảnh Cây liễu đậm âu sầu cúi đầu trước mặt hồ Bạc trắng đượm màu tương tư" Phải chăng là khiên cưỡng? Câu hỏi này thú thật người viết không giám nhờ tác giả trả lời! Hãy để ngỏ cho mỗi người có cảm nhận của riêng mình trước Hồ Hoàn Kiếm Vắng Em của tác giả Diệp Thế Hùng!<br />
Dẫu không muốn thì những câu thơ kết cũng vừa được tác giả đặt nó lên khuông trước khi khóa lại bản nhạc lòng của chủ thể Anh trong thơ!<br />
<br />
Tương phùng ngày ấy còn lâu?<br />
Hay là chỉ một thoáng sầu mà thôi?<br />
<br />
Một cái kết mở cho một bài thơ tình buồn của tác giả? Người viết mong mỏi đây "Là chỉ một thoáng sầu mà thôi"! Ngày mai mưa thôi rơi, hoa lộc vừng thả thảm đỏ nhớ mong bồng bềnh trên mặt hồ thơ mộng, những cành liễu đu đưa trong gió heo may lần lữa chưa muốn rời đi.<br />
Nắng sẽ lên mặt hồ lại xanh trong và bước chân Anh lại thư thả dạo quanh Hồ cùng Em như chưa hề trải qua một đêm Hồ Hoàn Kiếm Vắng Em !<br />
Còn nếu như "Tương phùng ngày ấy còn lâu" thì Anh ơi! Tác giả ơi! Cho người viết gửi tới Anh một ý thơ thay cho lời chia sẻ, thay cho cái siết tay đồng cảm của người viết muốn mượn lời thơ của tác giả gửi tới Anh !<br />
<br />
Cuộc tình ái thôi phải đành dang dở<br />
Vì dấu yêu đã lỡ một cung đàn<br />
Gặp làm chi rồi phải chịu lìa tan<br />
....<br />
(Tan Vỡ -Diệp Thế Hùng )<br />
<br />
Một ý thơ không mới nhưng qua sự sắp đặt câu từ sau khi chắt lọc kỹ càng theo một giai điệu nhạc khi bổng lúc trầm của thể thơ Song Thất Lục Bát, đã gieo vào người đọc một sự quyến luyến với bài thơ. Ai đó nói Thơ hay là sau khi đọc bạn đọc muốn quay lại đọc thêm nhiều lần nữa.Với cá nhân Người viết và tin chắc có thêm nhiều bạn đọc có nhận định Hồ Hoàn Kiếm Vắng Em là một bài thơ Hay. Một trong những điều làm nên thành công của bài thơ phải chăng chính là sự lựa chọn thể thơ Song Thất Lục Bát. Với Người viết thì chính thể thơ này đã làm lên thành công của bản nhạc lòng cho chủ thể Anh trong thơ bởi Song Thất Lục Bát có thế mạnh Bằng Trắc chở luật vần đi mang theo những ý thơ mà không thể thơ nào có được<br />
<br />
Sài Gòn đêm nay bão đã tan mưa thôi rơi và triều cường đã rút! Đọc Hồ Hoàn Kiếm Vắng Em của tác giả với tâm thế của người Nhìn từ một phía nên khó tránh khỏi những suy nghĩ phiến diện một chiều. Người viết mong nhận được sự bao dung của tác giả cũng như bạn đọc yêu thơ Diệp Thế Hùng cho những điều khác biệt nếu có !<br />
<br />
Sài Gòn 28/11/2018<br />
Huỳnh Xuân Sơn<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com5tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-64790715719820262432018-11-27T16:43:00.000+07:002018-11-27T16:43:09.233+07:00Khúc Cảm Mong Manh<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://3.bp.blogspot.com/-iIZfCovVEDE/W_0RcdbTNfI/AAAAAAAAgI0/C1pj5qolpqomWfB4pRBfdkC_ckpYL47qgCLcBGAs/s1600/41481260_2124422181210848_1768716860192194560_o.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1440" data-original-width="1072" height="320" src="https://3.bp.blogspot.com/-iIZfCovVEDE/W_0RcdbTNfI/AAAAAAAAgI0/C1pj5qolpqomWfB4pRBfdkC_ckpYL47qgCLcBGAs/s320/41481260_2124422181210848_1768716860192194560_o.jpg" width="238" /></a></div>
<br />
<br />
Khúc Cảm Mong Manh<br />
<br />
Mong manh sợi nắng thu vàng<br />
Như vòng tay ấm nhẹ nhàng bủa vây<br />
Mong manh lắm chút đắm say<br />
Mong manh ấy thả quắt quay một đời<br />
<br />
Mong manh một giọt sương rơi<br />
Trong veo thủa ấy chơi vơi đến giờ<br />
Mong manh thiêu đốt ước mơ<br />
Mong manh như thể bất ngờ gặp nhau<br />
<br />
Mong manh biển rộng sông sâu<br />
Mong manh cất giữ tình đầu tinh khôi<br />
Mong manh tơ quấn quýt rồi<br />
Người ơi sợi nhớ một đời mắc giăng<br />
<br />
17/9/2018<br />
Phương LanHuỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-9372853547756040312018-11-26T22:53:00.002+07:002018-11-27T21:34:00.662+07:00Đọc Vào Đông Của Tác Giả Diệp Thế Hùng<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://3.bp.blogspot.com/-FhVlM6n88sk/Wf3LpVZDeuI/AAAAAAAAFPs/BOlrtQamjl4UQpMqBi2bFctLe2aoVUjCACPcBGAYYCw/s1600/received_879957278833284.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="800" data-original-width="600" height="320" src="https://3.bp.blogspot.com/-FhVlM6n88sk/Wf3LpVZDeuI/AAAAAAAAFPs/BOlrtQamjl4UQpMqBi2bFctLe2aoVUjCACPcBGAYYCw/s320/received_879957278833284.jpeg" width="240" /></a></div>
<br />
<br />
<br />
Mùa Đông không biết vì đâu do ai? Mà như một sự mặc định khi vào thơ, theo nhạc luôn mang nỗi buồn man mác cùng cái se lạnh đồng cảm trong lòng với ngoài trời .. Khi viết tình khúc bất hủ Đêm Đông là lúc một mình nơi đất khách quê người nhạc sĩ Nguyễn Văn Thương đã cảm những cơn Gió lạnh với rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.<br />
<br />
Gió nghiêng chiều say<br />
Gió lay ngàn cây<br />
Gió nâng thềm mây<br />
Gió gieo sầu nghiêng<br />
Gió đau niềm riêng<br />
Gió than triền miên ( Đêm Đông)<br />
Trong dòng chảy thơ ca hiện đại Mùa Đông nhất là khoảng thời gian đêm về cũng luôn được các tác giả khai thác nỗi niềm triệt để.<br />
Người viết vừa gặp một nỗi niềm khi bước Vào Đông của tác giả, nhà khoa học, soái ca làm thơ Diệp Thế Hùng có lẽ cũng trong một tâm tư không khác Nguyễn Văn Đông là mấy khi viết tác phẩm này!<br />
<br />
VÀO ĐÔNG<br />
<br />
Đêm nay trời đã ngã vào đông<br />
Tuyết xuống ngoài hiên tuyết ngập lòng<br />
Anh vẫn cô đơn, đêm lạnh quá<br />
Bên chồng, em có biết anh mong?<br />
<br />
<br />
Anh biết em từ mấy tháng nay<br />
Mình yêu như thuở tuổi thơ ngây<br />
Mỗi ngày khắc khoải chờ tin nhắn<br />
Rồi thức thâu đêm, nỗi nhớ này<br />
<br />
<br />
Em đẹp vô cùng em biết không ?<br />
Mắt nhung em sưởi trái tim đông<br />
Dáng em yểu điệu, hồn anh đắm<br />
Trong một tình yêu rất mặn nồng<br />
<br />
Đã biết rằng yêu phải khổ nhiều<br />
Vui thì chẳng có được bao nhiêu<br />
Nhưng tim đã đắm say màu mắt<br />
Hồn đã đi theo sắc diễm kiều. (Diệp Thế Hùng)<br />
<br />
Hơn một lần sau khi đọc những bài thơ tình của tác giả, người viết đã muốn hỏi anh "cảm xúc bắt nguồn từ đâu ? Nàng thơ có thật ngoài đời hay từ cảm xúc bất chợt anh bắt gặp đây đó để đêm về anh gửi những câu chuyện ấy vào thơ?<br />
Có lẽ tới đây nhiều bạn đọc sẽ hỏi tôi tại sao muốn hỏi tác giả như thế? Xin thưa người viết vẫn chưa hỏi! Chỉ là nhân vật trữ tình của tác giả luôn phải ôm những mối tình trái ngang trắc trở tới ngỡ ngàng.. Nhận định ấy đã có thể chứng minh ngay những câu thơ mở đầu đây thôi<br />
<br />
Đêm nay trời đã ngã vào đông<br />
Tuyết xuống ngoài hiên tuyết ngập lòng<br />
Anh vẫn cô đơn đêm lạnh quá<br />
Bên chồng em có biết anh mong?<br />
Ôi! thấp thoáng đâu đây có "Nỗi nhớ em cồn cào như biển" của Đồng Đức Bốn khi ông phải<br />
Em ở gần tôi lại ở xa<br />
Tim vẫn đập về nơi em nhiều nhất<br />
Và tôi tin tình em là có thật<br />
Những lúc buồn tôi mới viết thành thơ (Em Bỏ Chồng Về Ở Với Tôi Không)<br />
<br />
Không biết chủ thể Anh của soái ca họ Diệp đã phải "Cô đơn đêm lạnh giá" bao lâu để đến khi đêm về với cái lạnh âm độ ngoài trời thêm cái lạnh giá băng trong lòng anh mới cảm nhận " Đêm nay trời ngã vào đông"! Trời sang đông đâu có bất ngờ như thơ anh đâu? Vẫn biết khi yêu "Xa một ngày bằng triệu mùa đông" Một triệu mùa đông kia có lẽ không phải là nguyên nhân trái tim đóng băng, tâm tưởng buốt giá của Anh. Mà nó được bắt nguồn từ cơn ghen vô lối "Bên chồng em có biết anh mong"?<br />
Tác giả đặt một dấu hỏi cho câu hỏi của Anh gửi tới Em nhưng cũng đồng thời xuất hiện nhiều câu hỏi không có văn bản ở đây.<br />
Anh cô đơn thì anh đã nói rõ..<br />
Nhưng Em đang bên chồng? Là bên chồng chứ không phải bên người nào khác tại sao lại phải "biết anh mong?"!<br />
Em đồng sàng dị mộng? Hoặc giả Anh đã yêu đơn phương để đêm đêm tự huyễn hoặc mối tình của mình?<br />
Nhiều câu hỏi nhưng xin gửi lại đây vì Đêm Đông của tác giả mới: "Chiều chưa đi màn đêm rơi xuống" Và có lẽ tâm tư chủ thể trữ tình Anh trong thơ cũng chẳng khác gì "Đôi cánh chim bâng khuâng rã rời. Cùng mây xám về ngang lưng trời"!<br />
Vâng tác giả ơi! Anh ơi! và Em ơi! Ta vẫn biết "Lời tình yêu là vô ngôn, tiếng tình yêu là vô thanh trái tim yêu có lý lẽ riêng của nó" người viết đã đọc được ở đâu đó đại ý như thế.<br />
Nhưng trong Vào Đông của tác Giả Diệp Thế Hùng thì quả thật những Danh Ngôn trên có lẽ chưa đủ để diễn tả hết những sự vô lý, những ngạc nhiên, những bất ngờ trong tình yêu của nhân vật trữ tình Anh!<br />
Anh biết em từ mấy tháng nay<br />
Mình yêu như thuở tuổi thơ ngây<br />
Mỗi ngày khắc khoải chờ tin nhắn<br />
Rồi thức thâu đêm, nỗi nhớ này<br />
<br />
Bốn câu thơ đã nói đủ nói hết về nguyên nhân cũng như lý giải về cú ngã Vào Đông ở trên của Anh người viêt không thể lạm bàn hơn được nữa. Một thắc mắc bất ngờ ở đây là đại từ Mình xuất hiện đứng trước "yêu như thủa mới thơ ngây" Chẳng phải anh yêu em, cũng không hẳn Em yêu anh! phải chăng chỉ mới "biết em mấy tháng nay" Mình đã yêu nhau? Còn những gì tác giả gửi ở Vào Đông trong câu thơ này người viết sẽ đợi khi có dịp sẽ hỏi Em hoặc Anh trong thơ của tác giả !<br />
Chỉ thấy mọi ngôn từ đều bất lực khi muốn viết về khổ thơ này! Vẫn biết có thế giới thật mới sinh ra thế giới ảo . Nhưng quả thật với một tình yêu mà "Mỗi ngày khắc khoải chờ tin nhắn. Rồi thức thâu đêm nỗi nhớ này" thì cũng quả đủ để hiểu Anh yêu Em đến thế nào? dẫu mới "biết em từ mấy tháng nay" chứ nào phải đã yêu em từ mấy tháng nay còn đỡ hơn.<br />
<br />
Em đẹp vô cùng em biết không ?<br />
Mắt nhung em sưởi trái tim đông<br />
Dáng em yểu điệu, hồn anh đắm<br />
Trong một tình yêu rất mặn nồng<br />
<br />
Vậy là đã rõ nguyên nhân và hệ quả của nó!<br />
Vẫn chỉ là từ phía anh thôi! anh hỏi và anh trả lời. anh cảm nhân và anh suy diễn ..<br />
Tác giả ơi! tới đây khi chủ thể Anh cảm nhận "một tình yêu rất mặn nồng" tác giả có thấy bóng dáng mình hoặc giả bạn bè mình trong đó không? khi mà chỉ biết em mấy tháng.. Khi mà chỉ có mắt nhung...khi chỉ có dáng em yểu điệu..<br />
Có lẽ tất cả cảm nhận này mới chỉ đến qua Thị Giác của chủ thể Anh trong Vào Đông phải không tác giả kính mến!<br />
<br />
Đã biết rằng yêu phải khổ nhiều<br />
Vui thì chẳng có được bao nhiêu<br />
Nhưng tim đã đắm say màu mắt<br />
Hồn đã đi theo sắc diễm kiều.<br />
<br />
Bốn câu thơ kết đã được tác giả đặt để khép lại một Vào Đông của chủ thể trữ tình Anh trong một tình yêu ngang trái khi trái tim đang run rẩy những nhịp đập xua dòng máu nóng vào mùa đông của đời mình!<br />
Vâng! Có trái tim thanh xuân rạo rực khi yêu thì hà cớ gì "trái tim đông" lại thôi nhịp rộn ràng ấy được. Nhưng lại là chữ nhưng xuất hiện.<br />
Đàn ông yêu bằng mắt có phải là đây không?Bất giác người viết nhớ tới nhạc sĩ Nguyễn Văn Thương đã viết<br />
Đêm đông ôi ta nhớ nhung chiều về xa xa<br />
Đêm đông ta mơ giấc mơ gia đình yêu đương<br />
Đêm đông ta lê bước chân phong trần tha phương<br />
Có ai<br />
Thấu tình cô lữ đêm đông không nhà (Đêm Đông)<br />
Người viết mong mỏi chủ thể Anh của tác giả cũng có một hoàn cảnh tương tự như thế trong Vào Đông, Để sau "Mấy tháng" Chờ đợi tin nhắn hàng đêm thao thức, hoặc giả vì đã "đắm say màu mắt" ấy mà hồn phải "đi theo sắc diễm kiều" vẫn còn chút hy vọng mong manh ở cảm nhận mối tình mặn nồng thì ngày mai khi hừng đông ló rạng rồi bình minh lên, nắng đông dẫu không chói chang như nắng hạ hay đằm thắm như nắng thu nhưng vẫn đủ ấm áp để sưởi ấm cho "trái tim đông" thôi loạn nhịp trở về thực tại..<br />
Còn nếu điều đó không sảy ra thì nắng ấm ban mai cũng xua đi băng giá trong lòng Anh và ở phía Em cũng "Biết anh mong". Tác giả ơi ! Tới đây người viết muốn gửi cho chủ thể Anh một lời nhắn rằng cho dù kết quả có thế nào đến từ phía Em thì cũng mong Anh hãy can đảm dùng sức mạnh của tình yêu mà cất lên khúc hoan ca "Em bỏ chồng về ở với tôi không"?<br />
Và cũng xin mượn một ý thơ gửi tặng Anh cũng như khơi một dòng chảy khi băng giá ngoài trời tan đi hoặc giả nhờ anh gửi qua tin nhắn tới Em rằng<br />
<br />
Nếu như em còn nhớ về bên ấy<br />
Nơi cạn chiều góp nhặt chút mùa thương<br />
Dẫu giá buốt cỏ vẫn xanh mầm dại<br />
Níu chân xa bươn trải mấy cung đường...(Phan Minh Anh)<br />
<div>
<br /></div>
<div>
Vào Đông của tác giả Diệp Thế Hùng với cảm nhận của riêng tôi là như thế! Xin mạo muội viết đôi dòng tản mạn như một lời chia sẻ gửi tới Anh của tác giả cũng như rất nhiều những Anh, những Em trong nhân quần xã hội hôm nay họ đã không có được may mắn trong tình yêu, để được chung một Thuyền Tình xuôi dòng Tình êm ái!</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Sài Gòn 26/11/2018</div>
<div>
Phương Lan<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<div class="more_add" id="divMoreAddLyric" style="background-color: white; color: #333333; float: left; font-family: Roboto, Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px; margin: 0px; padding: 5px 0px; width: 798px;">
</div>
</div>
Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-59243505626646243182018-11-26T01:16:00.003+07:002018-11-26T01:49:08.152+07:00Cảm Nhận Ca Từ Ca Khúc Nha Trang Ngày Nước Lũ Của Tác Giả Huỳnh Thúc NgânNha Trang thành phố biển hiền hòa vào thơ theo nhạc trở nên thân thương gần gũi với Biển Tình của Lam Phương Với Nha Trang Ngày Về của Phạm Duy làm xao xuyến biết bao trái tim người yêu thơ thích nhạc trong đó có tôi.<br />
Vậy mà ngay lúc này tôi lại đang nghe và thấy một Nha Trang hoàn toàn khác của nhạc sĩ Huỳnh Thúc Ngân vừa neo xong những nốt nhạc trên khuông có lẽ chưa lâu sau trận lũ quét kinh hoàng vừa mới sảy ra trên mảnh đất Nha Trang<br />
Ca từ cùng với giai điệu nhẹ nhàng chuyển tải tâm tư tình cảm của người viết nhạc, người hát... Tất cả như đang sẻ chia, như đang đồng cảm với những mát mát đau thương của người dân Nha Trang làm thổn thức có lẽ không chỉ riêng trái tim tác giả ca sĩ mà còn có tôi và tin chắc rất rất nhiều người nghe nữa..<br />
<br />
Nha Trang Ngày Nước Lũ<br />
<br />
Chỉ sau một đêm nước lũ tràn về<br />
Những con đường quen giờ nước dâng cao<br />
Nha Trang quê tôi giờ đây mênh mông biển nước<br />
chảy xiết nhiều nơi<br />
nhiều nhà dân đất đá dập vùi<br />
Nha Trang tôi ơi!<br />
Hòn rớ<br />
Phước Đồng<br />
Vĩnh Nguyên<br />
Vĩnh Thọ và nhiều nơi sập đổ tan hoang<br />
Thiên tai đi đi<br />
đừng đến nơi này<br />
xót thương cho dân lành giờ đây khổ lắm ai ơi!<br />
Tiếng khóc nỉ non chiều nay xé nát cõi lòng<br />
Cảnh nhà tang thương cùng bao nỗi đau mất mát<br />
Xin trời đừng mưa xin thôi đừng lũ<br />
cho dân quê mình được bình yên! (Huỳnh Thúc Ngân)<br />
<br />
Đọc những lời chia sẻ về ca khúc và nhất là sau khi nghe bộ ba ca sĩ Nhân Khải, Trường Hải Hoài Thu hát nhiều lần, (mỗi lần tôi chép được một đôi câu ca từ..)<br />
Tôi đã lặng đi rất lâu bởi hình ảnh tang thương cách đây 9 năm lần đầu trong đời tôi được tận mắt chứng kiến hậu quả của Lũ Quét kinh hoàng để lại cho người dân và mảnh đất Xóm Trường ( Triêm Đức Xuân Quang Đồng Xuân Phú Yên ) chỉ sau 2 ngày cơn lũ kinh hoàng quét qua..<br />
Những tan hoang đổ nát, những đau thương mất mát, đặc biệt là những ánh mắt thất thần của người dân nơi ấy ám ảnh tôi mãi và ngay lúc này hiển hiện trong từng lời ca ám ảnh của ca khúc Nha Trang Ngày Nước Lũ của nhạc sĩ Huỳnh Thúc Ngân cùng lời chia sẻ đồng cảm của một trong ba ca sĩ thể hiện ca khúc rằng:"Xót thương thay những người mẹ, người cha nỉ non kêu gào khi lạc mất con, quần áo rách tả tơi, lang thang bơ vơ tìm kiếm những đồ vật còn sót lại sau cơn lũ khinh hoàng. Những khối bê tông đổ nát, cây cỏ xác xơ, trần trụi, bị bật gốc. Những xác người tội nghiệp xấu số bị nước lũ nhấn chìm.Đồng cảm và chia sẽ chúng tôi xin góp lời ca để xoa dịu những mất mát này."(Nguyễn Văn Nhân Khải)<br />
Vâng tôi đã nghe và tôi đã cảm nhận rằng họ đã hát ca khúc này bằng tấm tình của người con xa xứ hát về quê hương, họ đã hát bằng lời của Trái Tim biết ngân rung nhữn nhịp đồng cảm làm lay động trái tim người nghe! Tôi đã khóc khi nghe Nhân Khải cất tiếng "Nha Trang quê tôi giờ đây mênh mông biển nước " nghẹn ngào!<br />
<br />
Chỉ sau một đêm nước lũ tràn về<br />
Những con đường quen giờ nước dâng cao<br />
Nha Trang quê tôi giờ đây mênh mông biển nước<br />
chảy xiết nhiều nơi<br />
nhiều nhà dân đất đá dập vùi<br />
Nha Trang tôi ơi!<br />
Hòn rớ<br />
Phước Đồng<br />
Vĩnh Nguyên<br />
Vĩnh Thọ và nhiều nơi sập đổ tan hoang<br />
<br />
Vâng thật bàng hoàng đau đớn khi chỉ sau một đêm tất cả những triền núi tươi xanh, những con đường quen thuộc, những mái nhà thân thương, những con người hiền hòa dễ mến bỗng dưng biến mất. Thay vào đó những nơi cao lũ đi qua để lại nào là những đá hộc đá tảng, nằm trơ trơ như từ xưa đến giờ vẫn ở đó. trên tàng cây hoặc giả ngọn tre cột điện là rác rến nằm phất phơ .<br />
Những nơi thấp hơn là mênh mông một màu đục ngầu của nước. Vẫn lững lờ trôi đấy, vẫn lăn tăn nổi sóng đấy, nhưng chất chứa trong lòng biển nước ấy là tính mạng, là tài sản cả đời tích cóp của nhiều người dân sinh sống trên đường lũ qua vừa cướp mất.<br />
"Nha Trang quê tôi giờ đây" một phần thành phố đang chìm trong biển nước do hoàn lưu bão số 8 gây mưa lớn để lại ! Hai chục sinh mạng con người vừa mất đi sau khi lũ đưa đất đá theo về từ phía núi đổ xuống dập vùi những ngôi nhà!<br />
Nha Trang Tôi ơi! là một câu cảm thán xé lòng, buốt nhói trái tim người nghe. Nha Trang của tôi hay Nha Trang tôi vừa cất tiếng gọi nghẹn ngào đau đớn đây? Muốn hỏi tác giả câu hỏi này? Chưa kịp hỏi thì lại thấy như muốn hỏi ca sĩ đang cất lời ca nấc nghẹn ấy? Vẫn chưa thể hỏi lại thấy trái tim mình thổn thức, Nha Trang một phần tổ quốc tôi.. Tôi, Bạn, Ca Sĩ và Tác Giả Huỳnh Thúc Ngân có lẽ tất cả chúng ta đều thốt lên "Nha Trang Tôi Ơi" Khi xem những hình ảnh kinh hoàng mà lũ quét cùng sạt lở đất để lại trên các phương tiện truyền thông và đặc biệt trong clip minh họa cho Nha Trang Ngày Nước Lũ...<br />
Đau thương, mất mát lớn nhất, sự hung tàn của sạt lở núi cùng lũ quét kinh hoàng nhất ập đến cuốn trôi cả gia đình thầy Trần Hoàng Phong cùng người vợ cũng là một cô giáo trẻ với hai thiên thần nhỏ! theo thông tin có được từ các cấp chính quyền thì cả thành phố Nha Trang có 18 người chết và 2 người mất tích trong đợt mưa bão vừa qua. Nhạc sĩ Huỳnh Thúc Ngân đã viết lên khúc bi ai tơi đây như một sự đồng cảm, như một lời sẻ chia với những đau thương, những mất mát không gì bù đắp được cho người dân cả nước, người dân Thành Phố Nha Trang nói chung và Thân nhân những người không may mắn gặp nạn nói riêng.<br />
Trước những thảm cảnh ấy người nhạc sĩ có lẽ sau phút bàng hoàng định thần lại dẫu bất lực cũng đành xin Thiên tai như kiếm nơi bấu víu khi đang chấp chới giữa dòng nước cuốn hung tàn vậy:<br />
<br />
Thiên tai đi đi<br />
đừng đến nơi này<br />
xót thương cho dân lành giờ đây khổ lắm ai ơi!<br />
Thiên Tai cũng như Địch họa vậy không ai biết trước nó sảy ra lúc nào và ở đâu. Nhưng hậu quả mà nó để lại thì không mấy ai không biết trước nó thảm khốc thể nào! Nhưng làm sao chống đỡ đây.. Câu hỏi này có lẽ còn lâu lắm hoặc giả mãi mãi không có lời giải đáp..<br />
<br />
Tiếng khóc nỉ non chiều nay xé nát cõi lòng<br />
Cảnh nhà tang thương cùng bao nỗi đau mất mát<br />
<br />
Điệp khúc chở theo "Tiếng khóc nỉ non xé nát cõi lòng" không chỉ thân nhân những người không may thiệt mạng, Những gia đình mất nhà cửa mà còn có tác giả, ca sĩ, tôi và các bạn nữa, đã đang và sẽ còn ngân lên vang xa bay cao theo gió mặn mòi về từ biển Nha Trang hòa vào đất , vào nước vào những khối đá vô tri lạnh lùng nằm trên đường lũ qua. Những mong vơi bớt phần nào nỗi đau chừng như vô tận.<br />
Xin trời đừng mưa xin thôi đừng lũ<br />
cho dân quê mình được bình yên!<br />
<br />
Phải chăng khi viết những ca từ trước khi đặt dấu chấm kết cho ca khúc Nha Trang Ngày Nước Lũ tác giả đã ngửa mặt kêu trời.. Biết Trời không thấu.. Bởi nếu trời thấu hiểu thảm cảnh đớn đau này thì ắt ông trời không gieo mưa, rắc lũ kéo đất dá sụt lở...<br />
Vẫn biết Thiên Tai ập tới không báo trước, khó biết trước.Thôi thì như tâm tư nhạc sĩ, như lời ca sĩ đang chuyển tải và chúng ta đã nghe, đang nghe và sẽ nghe hãy cùng cầu "Xin trời đừng mưa xin thôi đừng lũ" để mong mỏi cũng như là Khát Vọng tột cùng cầu "Cho dân quê mình được bình yên!"<br />
<br />
Ca từ ca khúc Nha Trang Ngày Nước Lũ vừa dừng lại cùng lời cầu xin ông Trời!<br />
<br />
Bất giác tôi nghĩ tới hai chữ Nhân Tai mà mình đọc được ở đâu đó. Không biết các sử gia đã có ai ghi chép thống kê bao nhiêu nỗi thống khổ do thiên tai ập đến cướp đi sự bình yên của người dân ? Và có ai dám đứng ra nhận trách nhiệm những vụ cấp phép phá rừng đầu nguồn, Xây đặp thủy điện dẫn tới nguy cơ lũ quét sạt lở đất vẫn ngày đêm rình rập người dân.. vân vân và vân vân không?<br />
Cám ơn nhạc sĩ Huỳnh Thúc Ngân, cám ơn các ca sĩ Nhân Khải ,Trường Hải và Hoài Thu đã cho tôi có dịp đồng cảm với ca từ ca khúc này.<br />
Vẫn biết không gì có thể bù đắp để nhanh vợi bớt những đau thương mất mát mà Lũ và sạt lở đất để lại cho những người dân không may mắn phải gánh chịu. Nhưng cá nhân tôi, tác giả, ca sĩ và tin mong bạn đọc cùng cộng hưởng từ sự lan tỏa của cộng đồng mạng sẽ có nhiều hơn nữa sự chia sẻ bằng vật chất cũng như tinh thần của bạn đọc cũng như các thính giả gần xa đến được nhiều hơn với người dân Hòn Rớ, Phước Đồng, Vĩnh Nguyên, Vĩnh Thọ..<br />
Thay cho lời kết bài viết tôi xin mượn lời chia sẻ của một người con Nha Trang xa xứ đã viết sau khi chị nghe ca khúc Nha Trang Ngày Nước Lũ:<br />"Thương quá Nha Trang quê tôi vi sao ra nông nỗi này .xưa kia yên lành biết bao ..vì sao mấy năm qua thiên tai dồn dập .phải chăng vì phá rừng ..đắp đập .vì đường sá cầu cống không thoát nước ..vì nhà cửa xây cất chằng chịt không lối thoát ..vì.. Xin. Cầu nguyện Đức Bà Thiên Y Ana cứu độ cho người dân lành Nha Trang Khánh Hòa ..<br />Xin cảm ơn NS va các Ca sĩ quê nhà đã cho nghe bài hát rả rích đau buồn này thật là xúc động ..Cầu xin Đức Bà Thiên Y Ana cứu độ cho người dân lành Nha Trang.. <br />Thương quá Nha Trang yêu ơi nghìn trùng xa cách ..<br />Sydney 25/11/ 2018<br /><a href="https://www.facebook.com/phuongtrang.le.3532507?__tn__=%2CdK-R-R&eid=ARDdzbViCfNxCCsK4tg52utefSj9QY2W6V4qaznzFdX7eWKS1v05Y4B5ybCithIbKPRcUM4aDJ3gGIwZ&fref=mentions">Phuongtrang Le</a> "<br />*************************************<br />*************<br />
Là Người ngoại đạo với âm nhạc nhưng khi nghe ca khúc Nha Trang Ngày Nước Lũ của Nhạc Sĩ Huỳnh Thúc Ngân tôi mạo muội viết đôi dòng cảm nhận của cá nhân mình với góc nhìn và tai nghe phiến diện một chiều có thể đó chưa phải là tâm tư, là tình cảm của phần đông bạn đọc cũng như bạn yêu nhạc của nhạc sĩ họ Huỳnh !<br />
Xin coi đây là tình cảm là sự sẻ chia của cá nhân tôi dành cho người dân Nha Trang nói chung và ca khúc tôi trân quý nói riêng. Mong nhận được sự bao dung của bạn đọc cũng như bạn yêu nhạc cùng tác giả và các ca sĩ nếu như có diều sơ sót trong bài viết này<br />
Sài Gòn 25/11/2018Huỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6687608469227801653.post-48833053703283387242018-11-09T17:11:00.000+07:002018-11-09T17:12:50.928+07:00Đọc NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI TÌM ĐỒNG ĐỘI Của Tác Giả TRẦN NGỌC HÒA (HOA HỒNG)<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://1.bp.blogspot.com/-un5ieIOJ0bA/W-VdmUJ6mUI/AAAAAAAAfLE/ZDx306bK7141WXsxVQzyElEXMNApPJkDQCLcBGAs/s1600/23622041_2077078235854586_8949440514651148842_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="320" src="https://1.bp.blogspot.com/-un5ieIOJ0bA/W-VdmUJ6mUI/AAAAAAAAfLE/ZDx306bK7141WXsxVQzyElEXMNApPJkDQCLcBGAs/s320/23622041_2077078235854586_8949440514651148842_n.jpg" width="240" /></a></div>
<br />
<br />
BÀI CẢM NHẬN CỦA XUÂN SƠN HUỲNH VỀ " NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI TÌM ĐỒNG ĐỘI "TÁC GIẢ TRẦN NGỌC HÒA (HOA HỒNG)<br />
<br />
<br />
Thú thật cho đến giờ tôi mới thấy được lỗ hổng kiến thức của mình. Tôi đã biết rằng muốn từ Bắc vô Nam có một quốc lộ 1A hôm nay thông thoáng. Ngày chiến tranh có một đường Hồ Chí Minh trên biển, có một cung đường Trường Sơn huyền thoại. Nhưng cho đến tận bây giờ tôi vừa mới biết ngày chiến tranh tàn khốc ấy có một con đường, hay đúng hơn là Tuyến Lửa 1C. Một tuyến đường độc đạo nối liền giữa miền Đông và miền tây Nam Bộ, Kéo dài từ biên giới nước bạn Cam Pu Chia qua kênh Vĩnh Tế, Hà Tiên,Hòn Đất cho tới kênh Cái Sắn thuộc tỉnh Kiên Giang* Tuyến lửa 1C tuyến đường độc đạo chuyển quân,vận chuyển vũ khí, đạn dược phục vụ cho cuộc chiến… Vậy mà hoạt động trên tuyến đường này lại là lực lượng TNXP gần như 100% là nữ.<br />
<br />
<br />
Biết được Tuyến lửa 1C là do tôi đọc và thấy như mình còn mắc nợ với bài thơ<br />
<br />
<br />
NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI TÌM ĐỒNG ĐỘI.<br />
<br />
Trần Ngọc Hòa ( Hoa Hồng)<br />
<br />
Người đàn bà ngửa mặt hứng giọt ngâu.<br />
Con cua trong hang quăng ra ngoài tiếng khóc.<br />
Tháng bảy trằn trọc.<br />
Nước mắt người đàn bà<br />
Ướt tháng bảy<br />
Ướt thời gian<br />
<br />
Lưng trâu lưng người xuồng ba lá tải hàng.<br />
Tuyến lửa máu vùng đồng trũng lung bào thiên nhiên khắc nghiệt.<br />
Người đàn bà<br />
Vốc nắm đất ngào nỗi đau đi khập khiễng.<br />
Đồng đội ơi !<br />
Các anh, các chị , các em nằm nơi đâu ?.<br />
Muỗi từng đàn thổi sáo vào tai trâu.<br />
Nó cọ rung cành ,máy bay quần trâu bổ nhào bổ ngửa.<br />
Ì đùng.<br />
Chiếc khăn rằn chỉ còn một nửa.<br />
Trôi !<br />
Trôi giữa dòng trôi.<br />
<br />
Anh " Chàng Hiu " vác mấy khẩu súng to đùng đi vẹo cả người.<br />
Mấy chị " Kiến Đen " gồng mình lôi chiếc xuồng vượt lộ.<br />
Cò con cõng hòm đạn nặng hơn mình<br />
lội lầy té nhào té bổ.<br />
Chẳng khóc đau mà khóc gào khóc gọi<br />
Khóc thương đồng đội<br />
Khóc nhớ đàn trâu đen.<br />
Mùa nước ngập lụt , mùa hạ khô cháy, đìa xì phèn.<br />
Trên đầu<br />
B52 và pháo bầy nã xuống.<br />
Dưới đất<br />
Khói Napal đốt cạn ngày gầy guộc.<br />
Dòng kiên cường vẫn cuộn cuồn nơi huyết quản thanh niên xung phong.<br />
<br />
<br />
Người đàn bà đưa tay nâng ký ức, chị nuốt nước mắt chảy ngược vào trong.<br />
Cò Con, Chàng Hiu, Ễnh Ương, Nhái Cóc.<br />
Tên đồng đội gọi vui nhau trong cái đói giơ xương, lứa tuổi lẽ ở nhà chải tóc<br />
Lẽ đến trường để học.<br />
Lẽ vô tư yêu.<br />
Bảy ngày dầm lung ăn cù nèo bước loạng chọang liêu xiêu.<br />
Ghẻ , lở , lác ,lang ben tàn tạ cái thì con gái.<br />
Tóc xa lược lâu ngày bết bùn đanh lại.<br />
Bàn tay gầy. . .che một bàn năm ngón khẳng khiu.<br />
<br />
<br />
Người đàn bà nghiêng nón, múc nỗi nhớ múc yêu thương nâng niu.<br />
Rưới lên vạt cỏ vòm cây.<br />
Rưới lên những linh hồn đã cùng chị một thời kinh qua gian khổ.<br />
Kinh qua bão giông cuồng nộ.<br />
Nơi này !<br />
Chị cắm cọc vào tim mình gửi em dưới lũng tràm thưa.<br />
Đắng khúc đợi chờ khản đục tiếng gà trưa.<br />
Ra đi cả ngàn hy sinh quá nửa.<br />
Hài cốt còn không? Hay vụn rữa ?<br />
Bờ kinh ? Hang núi ? Đồng cỏ bàng ?<br />
Dưới dòng nồng nàn chảy tràn trên tuyến lửa 1C. ?<br />
<br />
<br />
Người đàn bà<br />
Gói kỷ niêm tuổi nhõng đuôi gà bằng sợi tóc bạch kim lặng lẽ kéo về.<br />
Qua Bảy Núi<br />
Qua Mo So.<br />
Qua Hòn Đất<br />
Cất riêng ngăn đồng đội.<br />
Vùng Tứ Giác Long Xuyên xưa ba chìm bảy nổi.<br />
Nay lúa trổ vàng đồng<br />
Cò Con ngày nào giờ tóc trắng như bông.<br />
Chị dang tay ôm đất vào lòng ôm cả bầu trời đầy ngôi sao rực sáng<br />
Đêm Gộc Xây chị ngồi ôn những chiến công thăng hoa chói rạng.<br />
Gọi vầng dương về<br />
Sưởi ấm hồn liệt sĩ xa quê.<br />
<br />
Tháng bảy !<br />
Lốc xoáy triền đê.<br />
Khai quật nỗi đau.<br />
Những linh hồn nhớ nhà mà chẳng đươc về.<br />
Nát một ánh nhìn<br />
Đau đáu kéo lê.<br />
Nước mắt người đàn bà<br />
Tuôn . . .<br />
Đỏ miền ký ức<br />
<br />
(Tác giả Hoa Hồng)<br />
<br />
<br />
Đọc nhiều lần bài thơ tự do, với lối viết phóng khoáng, ngôn từ sâu sắc, theo một nhịp thơ gập ghềnh, trắc trở không dễ đọc và cảm nhận hết ý thơ…Mỗi câu thơ, mỗi khổ thơ, chất chứa trùng trùng ý thơ, vừa kịp nhận ra ý này lập tức bóng dáng ý sau xuất hiện…Có thể nói mỗi khổ thơ được tác giả xếp tầng tầng ý thơ trên nền tình thơ , tình người.. Tất cả như một dòng suối trong vắt, ngọt ngào cuốn tôi vào trong lòng thả xuôi theo dòng chảy, chưa hề yên ả. Dẫu tôi chỉ vừa mới biết bơi, tôi sẽ có gắng bơi theo bài thơ này…<br />
<br />
<br />
Người đàn bà đi tìm đồng đội của tác giả Hoa Hồng mang bóng dáng người cựu thanh niên xung phong trên tuyến lửa 1C Lê Thị Minh Tâm. Không có sự kết nối của tác giả với nhân vật mà tôi hằng kính trọng…Nhưng tôi thấy sự gan dạ, sự dũng cảm , sự kiên cường quả cảm của người lính, một lòng vì đồng đội của người cựu nữ TNXP ấy, trong hình tượng người Đàn Bà Đi Tìm Đồng Đội của tác giả Hoa Hồng.<br />
<br />
<br />
Người đàn bà ấy quanh năm dọc ngang đi tìm đồng đội, nhưng tháng bảy về mỗi bước đi trên những bờ đê lộng gió hòa bình hôm nay. Chị lại thấy “Lốc xoáy triền đê”. Nỗi đau mà chiến tranh gieo rắc trên quê hương, tổ quốc của chị , gieo lên những thân phận con người sống trong thời chiến ấy, Gieo rắc cái chết bi hùng lên những người bạn, người đồng đội của chị năm xưa… Ngày thường mấy khi báo , đài nhắc tới. Chỉ có những nhân chứng một thời, và người thân của họ âm thầm lặng lẽ nhắc nhớ hoặc giả chưa một phút nào quên… ‘Tháng bảy về ..khai quật nỗi đau”. Hai từ “khai quật” mới nhức nhối làm sao? Có ai chôn được nỗi đau bao giờ đâu nhỉ? Cớ sao tháng bảy lại “ khai quật”…<br />
<br />
<br />
Tháng bảy về , tháng mà người ta hay gọi “tháng tri ân”. Dành tặng cho những người đã để lại một phần máu xương nơi chiến trường, và những người đã ngã xuống…Trong đó có biết bao người lính trẻ đã hóa thân vào đất mẹ, vào lòng biển cả không một nấm mồ…Nghẹn đắng lòng người, khi đọc những vần thơ kết của Người Đàn Bà Đi Tìm Đồng Đội : “Những linh hồn nhớ nhà mà chẳng đươc về./ Nát một ánh nhìn ./ Đau đáu kéo lê.” “Cơn lốc xoáy”đã “khai quật” được những gì ?mà khiến “nát” và “kéo lê” một ánh nhìn, ánh nhìn ấy phải chăng cũng chính là ánh mắt đau đáu nỗi niềm của “người đàn bà.” Đang “tuôn” không phải là dòng hay giọt nước mắt, mà là “Tuôn…đỏ miền ký ức.” Ánh mắt ấy, nỗi đau ấy, vết sẹo khó liền ấycủa chiến tranh, đã là chất xúc tác ủ dậy men tình người, khiến trái tim của tác giả rung lên những nhịp đập hòa vào trong từng câu chữ, viết ra khúc tráng ca mang tên Người Đàn Bà Đi Tìm Đồng Đội.<br />
<br />
Người đàn bà ngửa mặt hứng giọt ngâu.<br />
Con cua trong hang quăng ra ngoài tiếng khóc.<br />
Tháng bảy trằn trọc.<br />
Nước mắt người đàn bà<br />
Ướt tháng bảy<br />
Ướt thời gian<br />
<br />
Vẫn là tại tháng bảy…Tháng bảy đâu làm gì nên tội, mà nó cũng chẳng thể “ trằn trọc”. Có lẽ chỉ có “người đàn bà” đang “ ngửa mặt hứng giọt ngâu” kia là đã bao đêm “trằn trọc”, bao ngày đau đáu với nỗi đau thương của cuộc chiến, gieo rắc những mất mát, không gì bù đắp được cho đồng đội trên tuyến lửa 1C nói riêng và trên khắp các chiến trường nói chung… Người mà tự thấy thân phận chẳng khác gì “con cua trong hang”…Không phải nằm trong đó mà ẩn dật, mà trú thân, mà gặm nhấm mất mát…Ở trong hang mà “quăng ra ngoài tiếng khóc”. Nước mắt người đàn bà ấy chảy bao lâu nay để mà ướt cả thời gian. Uớt cả tháng bảy và ướt nhòe cả trang thơ…<br />
<br />
<br />
Ướt cái gì? Và ướt bao lâu? Thì những giọt nước mắt của người đàn bà đi tìm đồng đội đều quặn thắt trái tim cả..Huống chi bây giờ là dáng hình chất chứa những giọt nước mắt ấy, lại chẳng thể còn nguyên vẹn nữa, mà từng bước “đi khập khiễng..” . Người đàn bà ấy một thời dọc ngang trên “tuyến lửa máu..” Tháng bảy chị “ngửa mặt hứng giọt ngâu” phải chăng chị ước mong có một cây cầu như “cầu Ôthước” để chị và những người đồng đội đã khuất gặp nhau…<br />
<br />
Lưng trâu lưng người xuồng ba lá tải hàng.<br />
Tuyến lửa máu vùng đồng trũng lung bào thiên nhiên khắc nghiệt.<br />
Người đàn bà<br />
Vốc nắm đất ngào nỗi đau đi khập khiễng.<br />
Đồng đội ơi !<br />
Các anh, các chị , các em nằm nơi đâu ?.<br />
<br />
Ám ảnh với hành động “vốc nắm đất” của người đàn bà ấy. Chị đã vốc đất để “ngào nỗi đau..” nỗi đau nào có thể ngào nặn bằng vốc đất nơi “vùng trũng lung bào thiên nhiên khắc nghiệt” mà có thể vơi được đây?<br />
<br />
Tuyến lửa máu ấy,thời chiến tranh với mưa bom bão đạn cũng là thời thanh xuân của chị và đồng đội. Các chị đã tải đạn, tải lương, dẫn đường cho bộ đội chủ lực hành quân vào hậu cứ với những phương tiện thô sơ “lưng trâu” “xuồng ba lá” và cả “lưng người”. những tấm lưng mà ở tuổi 18 đôi mươi tha thướt “thắt đáy lưng ong”. Cõng trên lưng những hòm đạn với trọng lượng nhiều hơn trọng lượng cơ thể mỗi người…Bom đạn trút xuống con đường độc đạo ấy, bao nhêu đồng đội đã nằm lại…giờ đây để tìm lại một nắm xương tàn mà sao thật khó…Người đàn bà ấy cất tiếng gọi “đồng đội ơi!” các anh, các chị các em nằm nơi đâu? Câu hỏi trong tiếng gọi cất lên từ người đàn bà “đi khập khiễng” như nhấn mạnh thêm khoét sâu hơn vào vết thương lòng của những người lính năm xưa và người thân của người đã khuất…<br />
Bởi là chốn “lung bào” hoang vu khắc nghiệt, nên đâu phải chỉ có bom đạn trút xuống, còn có:<br />
<br />
Muỗi từng đàn thổi sáo vào tai trâu.<br />
Nó cọ rung cành ,máy bay quần trâu bổ nhào bổ ngửa.<br />
Ì đùng.<br />
Chiếc khăn rằn chỉ còn một nửa.<br />
Trôi !<br />
Trôi giữa dòng trôi.<br />
<br />
Nơi chiến trường khốc liết ấy, nơi con đường độc đạo ấy, con người còn có thể nín lặng chứ trâu làm sao im. Mấy ai hiểu được cảnh “muỗi từng đàn thổi sáo vào tai trâu”. Trâu còn không chịu nổi làm sao con người chịu? Vậy mà con người với ý chí sắt đá vẫn im lặng chịu đựng nhưng nghiệt ngã ở chỗ mấy con trâu không chịu nổi đã “cọ rung cành”. Tán cây trong đìa, trong rừng bất chợt rung lên…Là mục tiêu cho máy bay trút bom đạn xuống. “ Ì đùng…” tiếng đạn pháo, hay tiếng bom nổ khiến cho “trâu bổ nhào bổ ngửa..” chiếc khăn rằn” trên vai “chỉ còn một nửa”…Còn người quàng nó với một nửa kia trôi về đâu? Giữa “dòng trôi” ấy…<br />
Một khổ thơ với rất nhiều động từ “thổi, cọ, rung, quần, bổ,ì đùng, trôi….đã khắc họa một góc nhìn khốc liệt của chiến tranh mà chị và các đồng đội đã trải qua ngày ấy..<br />
<br />
Anh " Chàng Hiu " vác mấy khẩu súng to đùng đi vẹo cả người.<br />
Mấy chị " Kiến Đen " gồng mình lôi chiếc xuồng vượt lộ.<br />
Cò con cõng hòm đạn nặng hơn mình<br />
lội lầy té nhào té bổ.<br />
Chẳng khóc đau mà khóc gào khóc gọi<br />
Khóc thương đồng đội<br />
Khóc nhớ đàn trâu đen.<br />
<br />
Những tên riêng,biệt danh như :Chàng Hiu, Kiến Đen, Cò Con. Đã phần nào nói lên hình dáng bé nhỏ của các chị vậy mà “vác mấy khẩu súng to đùng vẹo cả người”,cảm động nhất là hình ảnh của họ nhà kiến “lôi chiếc xuồng vượt lộ” và “cõng hòm đạn nặng hơn mình”. Tuyến lửa ấy, nào phải đường mòn hay con lộ cho cam, mà là “lung bào” sình lầy, cây cỏ níu bước, gai cào cây ngáng như vậy thì cảnh “té nhào té bổ” là chuyện thường ngày gặp phải…Nhưng “chẳng khóc đau mà khóc gào khóc gọi”, khóc thương đồng đội, khóc nhớ trâu đen.” Các chị là vậy đấy, chẳng phút nào nghĩ cho riêng mình, tất cả lao lên phía trước…mang trong tim bóng hình những đồng đội ngã xuống… nhớ cả bày trâu hôm nào “bổ nhào bổ ngửa”…Những khó khăn gian khổ còn nối tiếp:<br />
<br />
Mùa nước ngập lụt , mùa hạ khô cháy, đìa xì phèn.<br />
Trên đầu<br />
B52 và pháo bầy nã xuống.<br />
Dưới đất<br />
Khói Napal đốt cạn ngày gầy guộc.<br />
Dòng kiên cường vẫn cuộn cuồn nơi huyết quản thanh niên xung phong.<br />
Người đàn bà đưa tay nâng ký ức, chị nuốt nước mắt chảy ngược vào trong.<br />
Cò Con, Chàng Hiu, Ễnh Ương, Nhái Cóc.<br />
Tên đồng đội gọi vui nhau trong cái đói giơ xương, lứa tuổi lẽ ở nhà chải tóc<br />
Lẽ đến trường để học.<br />
Lẽ vô tư yêu.<br />
Bảy ngày dầm lung ăn cù nèo bước loạng chọang liêu xiêu.<br />
Ghẻ , lở , lác ,lang ben tàn tạ cái thì con gái.<br />
Tóc xa lược lâu ngày bết bùn đanh lại.<br />
Bàn tay gầy. . .che một bàn năm ngón khẳng khiu.<br />
<br />
Ba khổ thơ với những câu thơ không dễ đọc dễ cảm. là điểm nhấn cho cả bài thơ…Ba khổ thơ khắc họa những gian nan, nguy hiểm mà các chị đã trải qua ở cái tuổi “lẽ ra ở nhà chải tóc” làm duyên. Lẽ ra ở nhà đến trường…Lẽ ra vô tư yêu..Lẽ ra và lẽ ra…<br />
<br />
Nhưng có lẽ nào lại quên đi “trên đầu B52 và pháo bầy nã xuống./ Dưới đất bom napan đốt cạn ngày…” Chưa hết đâu , các chị đang tuổi ăn, tuổi ngủ, tuổi mơ mộng ở cái thời “bẻ gãy sừng trâu” ấy, mà “bước loạng choạng liêu xiêu” bởi “bảy ngày dầm lung ăn cù nèo..”<br />
<br />
Cái đói, chưa đáng sợ với các chị “đang thì con gái”bằng “ghẻ lở lác lang ben..rồi mái tóc “bết bùn đanh lại” bởi lâu ngày “Tóc xa lược..”. Mấy ai hiểu nỗi niềm con gái khi “bàn tay gầy…che một bàn năm ngón khẳng khiu”.<br />
<br />
Vậy mà “ Dòng kiên cường vẫn cuộn cuồn nơi huyết quản thanh niên xung phong.” Nghĩ lại thời ấy, những người đồng đội ấy, người chị, người em người bạn ấy…nay vẫn còn đang nằm đâu đó giữa “bưng biền” hay mé kênh, bìa rừng, ven lộ..hoặc dưới lòng những con kênh ngang dọc kia..Người Đàn Bà Đi Tìm Đồng Đội chỉ còn biết “ đưa tay nâng ký ức, chị nuốt nước mắt chảy ngược vào trong”. Có câu “nước mắt đàn ông không rơi thành dòng”. Chứ chưa thấy nước mắt đàn bà nuốt ngược vào trong bao giờ! Thế mới biết nỗi đau mà chị chịu đựng lớn thế nào. Bao nhiêu năm qua chị đã “nước mắt thành dòng” để đến hôm nay sau mấy chục năm, chị không còn nước mắt để khóc, để gào, để gọi “Đồng đội ơi!” nữa…Người đàn bà ấy. cứ âm thầm lặng lẽ đi tìm lại ký ức xưa…để rồi :<br />
<br />
<br />
Người đàn bà nghiêng nón, múc nỗi nhớ múc yêu thương nâng niu.<br />
Rưới lên vạt cỏ vòm cây.<br />
Rưới lên những linh hồn đã cùng chị một thời kinh qua gian khổ.<br />
Kinh qua bão giông cuồng nộ.<br />
Nơi này !<br />
Chị cắm cọc vào tim mình gửi em dưới lũng tràm thưa.<br />
<br />
Người đàn bà quả cảm trong chiến tranh ngày ấy…Chị là chứng nhân lịch sử…Hành động chị “nghiêng nón múc nỗi nhớ, múc yêu thương nâng niu” để mà Rưới…Biết nơi đâu là nơi những “linh hồn đã cùng chị một thời…” yên nghỉ. Những vạt cỏ lùm cây vô tri kia có lẽ chẳng giúp gì được cho chị…Chỗ kia ư? Hay là “Nơi này!” chỗ nào khi xưa chị đã “cắm cọc vào tim mình..” để đánh dấu giữa những “lũng tràm thưa”…Bao năm qua cây cọc trong tim vẫn nhức nhối khi chưa tìm ra nơi mà ngày ấy đã “gửi em” lại..<br />
<br />
Đắng khúc đợi chờ khản đục tiếng gà trưa.<br />
Ra đi cả ngàn hy sinh quá nửa.<br />
Hài cốt còn không? Hay vụn rữa ?<br />
Bờ kinh ? Hang núi ? Đồng cỏ bàng ?<br />
Dưới dòng nồng nàn chảy tràn trên tuyến lửa 1C. ?<br />
<br />
Khổ thơ với nhịp thơ như gào thét, như căm hờn chất chứa nỗi đau mà mấy ai hiểu được… “Ra đi cả ngàn hy sinh quá nửa”. Bao chàng trai cô gái đã ngã xuống trên tuyến lửa 1C ngày ấy…có sách sử nào ghi lại hay không? Tôi đã từng nghe “cả dòng sông là một nghĩa trang trôi” ( thơ Hải Minh), bởi “đáy sông còn đó bạn tôi nằm. / Có tuổi hai mươi thành sóng nước” ( thơ Lê Bá Dương). Nhưng dọc ngang những con kênh, rừng đước, ven sông, hang núi, hay lung bào mà “ra đi cả ngàn hy sinh quá nửa” những “bóng hồng liễu yếu đào tơ” thì hôm nay tôi mới biết, và còn được biết thêm:<br />
<br />
Tuyến lửa 1C ấy “là nơi sắt thép cũng bị nung chảy tan ra nhưng con người đã đi qua được”. Một trong số đó là Người đàn bà đi tìm đồng đội hôm nay…Với cả tấm lòng và nhiệt huyết như thời còn ngang dọc xông pha xưa..khó khăn sình lầy mùa nước ròng, hay mênh mông mùa nước nổi, chị chẳng quản, chỉ đắng nghét cổ họng với câu hỏi nhức nhối “hài cốt còn không? Hay vụn vữa?<br />
<br />
Nếu còn thì đang ở đâu “bờ kinh? Hang núi? Đồng cỏ bàng? Còn có thể tìm lại…Nhưng ngộ nhỡ “dưới dòng nồng nàn chảy tràn trên tuyến lửa 1C” kia thì biết đâu mà tìm. Dòng Thạch Hãn mỗi năm còn một vài bận thả hoa trôi, để nhớ một thời, một nơi từng là địa đầu chiến tuyến…. Gạc Ma, Hoàng Sa cũng bập bềnh những vòng hoa tri ân những năm tháng gần đây…Dọc ngang những con kênh, hang núi, lung bào của tuyến lửa 1C bao người nhớ, ngoại trừ những chứng nhân như chị và người thân của người nằm xuống…<br />
<br />
Ôi ! vẫn biết chiến tranh là mất mát, vẫn biết bom đạn, pháo vốn không có mắt…nhưng “Ra đi cả ngàn…” mà “ hy sinh quá nửa” chỉ riêng lực lượng TNXP thì quả thật tuyến lửa này nung chảy sắt thép chẳng hề ngoa…<br />
<br />
Người đàn bà<br />
Gói kỷ niêm tuổi nhõng đuôi gà bằng sợi tóc bạch kim lặng lẽ kéo về.<br />
Qua Bảy Núi<br />
Qua Mo So.<br />
Qua Hòn Đất<br />
Cất riêng ngăn đồng đội.<br />
Vùng Tứ Giác Long Xuyên xưa ba chìm bảy nổi.<br />
Nay lúa trổ vàng đồng<br />
Cò Con ngày nào giờ tóc trắng như bông.<br />
Chị dang tay ôm đất vào lòng ôm cả bầu trời đầy ngôi sao rực sáng<br />
Đêm Gộc Xây chị ngồi ôn những chiến công thăng hoa chói rạng.<br />
Gọi vầng dương về<br />
Sưởi ấm hồn liệt sĩ xa quê.<br />
<br />
Cò Con vác hòm đạn nặng hơn cả thân mình ngày ấy vào sinh ra tử chẳng màng sống chết…Thưở tóc “nhõng đuôi gà” xả thân ngang dọc tuyến lửa 1C dọc các địa danh từ miền Đông sang miền Tây Nam Bộ…Chiến trường ác liệt nhất cũng là nơi có lẽ nhiều đồng đội chị nằm lại nhất đó là vùng “Tứ Giác Long Xuyên” .Chị “cất riêng ngăn đồng đội” trong trái tim chị đã bao năm để bây giờ khi mà:<br />
<br />
Người Đàn Bà Đi Tìm Đồng Đội hôm nay “tóc trắng như bông”. Trên một địa danh ác liệt ngày ấy với cái tên Gộc Xây đang “ngồi ôn những chiến công thăng hoa chói rạng” không để cho riêng mình..mà chị muốn những chiến công ấy là vầng mây sáng :”Sưởi ấm hồn liệt sĩ xa quê”.<br />
<br />
Vâng nhiều còn nhiều và rất nhiều những “liệt sĩ xa quê” còn nằm đâu đó trong lòng đất mẹ, trong lòng biển, hay lòng những con kênh ngang dọc nơi miền sông nước bao la… Người Đàn Bà Đi Tìm Đồng Đội kính mến ơi!, Chị đã góp một nén hương lòng vào muôn triệu ngọn nến tri ân…mong sưởi ấm những vong linh người ngã xuống còn chưa biết nằm lại nơi nào, trên dọc tuyến lửa 1C nói riêng và trên khắp các chiến trường cả nước nói chung. Tháng bảy, tháng của tri ân với mỗi người dân cả nước. Nhưng với Người Đàn Bà Đi Tìm Đồng Đội và người thân của những người còn nằm đâu đó chưa về, thì có lẽ với họ không chỉ có một tháng bảy. Mà bất cứ ngày nào? Tháng nào cũng đều là:<br />
<br />
Tháng bảy !/Lốc xoáy triền đê./ Khai quật nỗi đau./ Những linh hồn nhớ nhà mà chẳng đươc về./ Nát một ánh nhìn / Đau đáu kéo lê./Nước mắt người đàn bà/ Tuôn . . .Đỏ miền ký ức.<br />
<br />
Cám ơn tác giả Hoa Hồng. Đã cho tôi có dịp tìm hiểu và đồng hành cùng với bài thơ Người Đàn Bà Đi Tìm Đồng Đội.. Có thể với tuổi đời và vốn sống cũng như sự hiểu biết của tôi về chiến tranh còn hạn hẹp…Nên tôi chưa thể cảm nhận hết được những ý thơ, tình thơ mà tác giả muốn gửi gắm… Mong nhận được sự lượng thứ từ tác giả và bạn đọc cho bài viết này nếu có sai sót..<br />
Sài Gòn 21/7/2014<br />
HXS<br />
<br />
https://www.facebook.com/search/top/?q=%C4%91%E1%BB%8Dc%20ng%C6%B0%E1%BB%9Di%20%C4%91%C3%A0n%20b%C3%A0%20%C4%91i%20t%C3%ACm%20%C4%91%E1%BB%93ng%20%C4%91%E1%BB%99i%20c%E1%BB%A7a%20t%C3%A1c%20gi%E1%BA%A3%20hoa%20h%E1%BB%93ng%20(tr%E1%BA%A7n%20ng%E1%BB%8Dc%20h%C3%B2aHuỳnh Phú Vanghttp://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com1