Thu
Trăng Thu mênh mang
Sông Thu bát ngát
Sương Thu bàng bạc
Gió Thu dịu dàng
mây Thu lãng đãng
Lá Thu hanh vàng
Tiếng Thu rạo rực
Tình Thu muộn màng
Trăng Thu Mênh Mang
Ánh Trăng Thu rơi xuống
Nước hồ Thu dát vàng
Ai là chàng Thi Sĩ
Tắm Trăng cùng Chị Hằng
Đừng bận tâm Chú Cuội
Bực mình đi lang thang
Nhanh lên trời sắp sáng
Bóng Chị Hằng sẽ tan
Mái chèo khua nước động
Vụn vỡ ánh Trăng vàng
Thuyền về đâu lạc lối
Lỡ tiếng gọi đò ngang
Không! Chỉ về bến cũ
Chở mớ Thơ trần gian
Gửi người yêu năm trước
Đã một lần sang ngang
Sương Thu Bàng Bạc
Khuya sương Thu bàng bạc
Lạnh rớt vào tâm can
Áo ai giờ sương thấm
Dưới ánh Trăng mơ màng
Khoát tay xua nỗi nhớ
Khép áo đợi tình quân
Mắt buồn trông cố quận
Ai vẫn mãi phong trần
Gió Thu mơn nhè nhẹ
Hương e ấp dịu dàng
Mai mây về chắn gió
Tình Thu nơi địa đàng
Tìm nhau sao chẳng hẹn
Chút duyên thôi lỡ làng
Nên ngàn năm mây vẫn
Mãi cuối trời thênh thang
Lỡ che ánh mặt trời
Mây nhẹ bay lang thang
Biết về nơi vô định
Đâu cần chi vội vàng
Ai ngăn mây Thu lại
Nắng Thu khỏi ngỡ ngàng
Trót mong mùa Thu tới
Sao lòng sầu man man
Lá Thu thay màu áo
Nên sắc đã hanh vàng
Khẽ cựa mình theo gió
Từng phiến xuống trần gian
Lời xưa giờ rời rạc
Lá khô giờ rơi ngang
Chân ai đang bước nhẹ
Về với lá Thu vàng
Tiếng Thu Rạo Rực
Em về phơi xiêm áo
Khi mùa Thu vừa sang
Là khi trời phai nắng
Chia tay hè chói chang
Tiếng Thu nghe rạo rực
Lòng ai như rộn ràng
Gió xôn xao bất chợt
Vừa xuống thuyền sang ngang
Tình Thu Muộn Màng
Gió nhẹ len đêm vắng
Mộng ai đang mơ màng
Lá rơi ngoài song cửa
Chờ sương che Thu vàng
Tay buông chèo sông vắng
Bởi tình duyên muộn màng
Bạc đầu vì trông ngóng
Khi mùa Thu lại sang