Mình ơi!
Sáng nay em tỉnh dậy sau một đêm trằn trọc khó ngủ.(Dù có Ngọc Lan ru bằng “lời buồn thánh”). Đi ra đi vào chỉ thấy trước sau đều trống trải. Căn nhà vốn đã rộng nay càng rộng hơn em không biết làm gì cả. Các con đi học tối mới về, trong em chỉ có hình bóng mình đâu đó trong nhà nhưng không phải (em biết điều đó) mình đi vắng dù chỉ mới 24 tiếng thôi.
Mình ơi! Đã lâu lắm rồi mình không xa nhau,em vẫn hay đùa là em “bện hơi” mình rồi.
Mà có lẽ thế thật, hồi tối em đã phải lấy chiếc áo của mình để gối đầu ngủ đấy! Mình đi chơi nhưng là để trả hiếu với Thầy. Người Thầy ơn nghĩa của mình. Nhưng lần đi này mình được nhiều hơn thế mình có biết không?
Nằm không ngủ được em nghĩ lại cuộc đời của mình mà khúc rẽ quan trọng là từ khi gặp mình! Chúng mình lấy nhau thắm thoát đã hơn 20 năm rồi. Biết bao thăng trầm trong cuộc sống vui buồn có cả. Nhưng giờ đây em hiểu rằng em yêu thương mình chưa đủ mà còn phải kính trọng cảm phục và biết ơn mình! Chồng của em, cha của các con em.
Mình ơi! Ngày mình về với nhau trong niềm vui hạnh phúc của mình. Thì với nội ngoại và đặc biệt là bạn bè là nghi ngờ, là ngạc nhiên và không tin vào tình yêu của em dành cho mình. Ai cũng cố tìm hiểu em vì sao lấy mình nhưng vì sao thì chỉ có em và mình biết, phải không mình!
Tình yêu ngày đó để đến được bến bờ vĩnh cửu. Còn cần thời gian nữa, em nghĩ rằng mình đã đi được hơn nửa chặng đường đầy chông gai và thử thách rồi. Còn gần nửa đoạn đường nữa là đường nhựa bằng phẳng ta chỉ còn cầm tay nhau vừa đi vừa hưởng hạnh phúc nữa thôi mình nhỉ,
Giờ thì em sẽ nói cho mình nghe tại sao với mình tình yêu thôi chưa đủ. Khi yêu và lấy mình em chỉ biết mình là một người đi làm mướn cho bạn đồng lương vừa đủ sống đã một đời vợ và một con riêng nhưng trước đó mình là một đứa trẻ mồ côi đã từng đi đánh giầy, bán báo. Để kiếm tiền đi học nuôi anh và nuôi em.
Rồi sau đó em được biết nữa trong điều kiện như vậy mà mình đã đậu tú tài 2 hạng bình rồi đậu một lúc hai trường là Học Viện Hành Chánh Quốc Gia và trường sư Phạm QN và mình đã nhập học trường sư phạm QN.
Cuộc đời của mình theo em cảm nhận được thì có lẽ thời gian theo học tại trường SPQN là quãng đời đẹp nhất của mình. Mình yêu ngôi trường và những kỷ niệm trong đó đến nỗi, mình truyền tình yêu đó sang em lúc nào không hay chỉ biết rằng em có thể kể vanh vách cho bất kỳ ai nghe rằng anh ở nội trú phòng nào, giường số mấy, trong khu nội trú nam do anh Nguyễn Dũ quản nhiệm. Thầy Đặng Văn Bồn giảng bài hay ra sao , thấy Tính, Thầy Kim khó như thế nào, thầy Hỷ bắt trộm ra sao? Thầy Hy dạy nhạc thế nào?.
Với các bạn trong lớp trong khóa của mình, lớp mình có 7 chú lùn là những ai? Ở trường mình tham gia văn nghệ nhiều lắm. Năm thứ nhất mình là vũ chính vũ khúc ‘Tiếng xưa” nhưng chẳng được giải gì. Rút kinh nghiệm năm sau vũ khúc “Miếng trầu duyên” của lớp mình được giải nhất toàn khóa và giải danh dự toàn trường mình vui lắm vì từ đó cái tên Anh Sui gắn liền với mình vẫn được bạn bè nhắc tới tận bây giờ.
Viết đến đây em phải cảm ơn thầy Hoàng Hy chính là nhạc sĩ Hoàng Song Nhi. Người đã dạy nhạc và truyền đam mê sáng tác âm nhạc cho mình để đến ngày hôm nay mình có gia tài là mấy chục bài hát (chỉ để hát cho bạn bè và vợ con nghe thôi, mình vẫn nói rằng mình không có mộng làm nhạc sĩ và cũng không có mộng làm ca sĩ, dù mình hát rất hay, điều này nhiều người nhận xét vậy chứ không phải em đâu).
Chuyện vui chuyện buồn thời đi học mình đều kể em nghe hết từ chuyện yêu đương, bạn bè trong trường mình đều kể.
Đặc biệt là chuyện mình yêu bà xã của mình làm y tá. Các bạn đặt tên mối tình của mình là “mối tình y tá”. Rồi có anh LTT là “mối tình mo by let” vui lắm mỗi khi mình kể. Nào là cả hội rủ nhau đi ăn chè, ai ăn ít trả tiền. Mình luôn cố ăn để không phải trả tiền.
Cứ thế từng chút từng chút những kỷ niệm của mình thời học SPQN cứ len lỏi và ngấm dần vào tâm hồn và trí óc của em. Để đến hôm nay nhiều lúc em nghĩ như mình đã từng là thành viên trong đó ! Không phải mình chỉ truyền tình yêu với trường cũ bạn xưa cho em mình còn muốn con mình biết được ngôi trường đã dạy dỗ mình thành người.
Khi con bắt đầu đi học mình đã đưa em và hai con đến thăm lại trường cũ. Xin lãnh đạo cho vào thăm nơi anh từng ở từng học. Vẫn còn đó giàn hoa giấy đã già nua. Vẫn còn đó chiếc giường mang số 215A. Mình đã ngồi rất lâu không nói dười giàn hoa giấy già đó nhìn các con chơi đùa với đám sinh viên mới học ở ngôi trường cũ nhưng không còn mang tên trường mình nữa.
Mình ơi! Với mình yêu thương kính trọng là chưa đủ! Khi lấy mình em là một cô sinh viên sư phạm mới ra trường còn ngơ ngác trước đường đời sống gió. Em nhìn đời nhìn người chỉ thấy toàn một màu hồng thôi. Nhưng khi ấy mình đã 38 tuổi rồi cái tuổi chín nhất của đời người. Mình không nhìn đời nhìn người như em, mình kiên trì từng chút, từng chút một mình hướng em đi theo con đường mình đi hướng em nhìn theo hướng nhìn của mình. Từ lúc nào em cũng chẳng biết nữa chỉ biết là từ lâu lắm rồi điều mình chưa nói em đã biết. Việc gì em định làm là mình đã biết ngay rồi. Cứ thế theo dòng thời gian trôi, em và mình góp nhặt nuôi dưỡng tổ ấm hạnh phúc nhỏ nhoi, bên cạnh những may mắn đời thường, có công của mình không nhỏ để có được tổ ấm hạnh phúc đúng nghĩa của mình hôm nay.
Nghĩ lại giờ đây mình và em có thể cùng nghe hết bản nhạc này đến bản nhạc khác đó là cả một quá trình mình dày công kiên trì định hướng lại cho em về khả năng cảm thụ âm nhạc của mình!
Mình còn nhớ ngày nào con còn nhỏ công việc bừa bộn bao vây vậy mà mình vẫn tranh thủ hướng tâm hồn em tìm vui trong âm nhạc và sách vở (điều này trước đây không hề có với em). Đã có lần em không nghe mình cãi lộn mình đập cái máy hát đi nhưng rồi hôm sau lại đi mua về cái khác (chỉ vì em không nghe được dòng nhạc của mình) lại kiên trì chỉ ra cho em “bài này nói lên cái gì” “bài ra đời như thế nào”. Bắt đầu từ “ Biển nhớ” “Diễm xưa” của Trịnh Công Sơn đến “ Suối mơ” “ Thiên Thai” của Văn Cao cứ thế mình dắt em đi theo con đường âm nhạc mà mình cảm thụ được. Em đã đi theo nó một cách tự nguyện, từ chỗ ghét đến phải nghe. Rồi hiểu và đam mê nó lúc nào không biết nữa, chỉ biết rằng giờ này có thể em còn đam mê hơn cả mình nữa. Nhiều khi đi làm về đến nhà một giờ sáng, nhưng vì chiều mua chiếc đĩa mới, chưa nghe .Vậy là em nằm nghe hết mới ngủ. Công này thuộc về mình đó mình đã làm được điều không phải ai cũng làm được. Có thể với nhiều người điều đó không có ý nghĩa gì nhưng với em, em cảm ơn mình nhiều nhiều lắm đó.
Mình ơi! Còn nhiều lắm những điều em muốn nói với mình nhưng hẹn để dịp khác. Nhân đây em xin cảm ơn trang nhà của SPQN nơi mà mình hay tới. Vì biết đâu qua nó mình đọc được những dòng tâm sự của em
và cuối cùng em cũng xin cảm ơn toàn thể các Giáo Sư, các cựu giáo sinh SPQN,đã cho em có cơ hội để gửi lòng mình
Sài gòn, ngày 25 tháng 06 2011
Phú Vang
Thật may mắn được đọc những trang lòng của em dành riêng cho đức phu quân của em. Giờ thị chị đã hiểu vì sao người phụ nữ tóc xanh hanh phúc đi bên người tóc muối. Qua đây chị cảm phục em nhiều và càng yêu quý, trọng em nhiều hơn..Hạnh phúc là một chiếc cầu mà ai cũng muốn bước sang, nhưng HP lại mỗi người mỗi vẻ. Đối với em giờ đây là con đường đầy những cánh hoa hồng và gai góc đã bỏ lại phía sau.Em đã có một mái ấm hoàn hảo. Chị chúc mừng em một người phụ nữ đáng yêu đã cập bến bờ hạnh phúc vinh quang .
Trả lờiXóaChị ơi! đây là cảm xúc thật của em cách nay hai năm rồi, Em viết sau mấy chục năm mải lo cơm áo không cầm bút, nên câu cú còn lộn xộn, hôm nay trang SPQN đóng cửa em mang về nhà lưu lại làm kỷ niệm chị ạ! Cám ơn chị và chúc chị vui khỏe nhé!
XóaCHÚC MỪNG TÌNH YÊU VÀ HẠNH PHÚC CỦA XS NHÉ !
Trả lờiXóaĐọc dòng tâm sự càng phục XS và thêm quý trọng những đức tính phu quân của XS !Cuộc đời được như vậy có còn gì hơn !
Cám ơn anh! XS rất may mắn vì bên mình có người chồng yêu thương và hiểu biết. Cùng hai con ngoan ngoãn anh ạ!
XóaMình ơi! Mình hỡi! Mình à!
Trả lờiXóaSao mình lại nỡ xa nhà quá "lâu"? (24 tiếng)
Vắng mình em chẳng ngủ đâu
Bởi vì đã "bện hơi" nhau mất rồi!
Cả đêm hết đứng, lại ngồi
Chỉ em với chiếc áo nơi em nằm...
Chắc hôm nay ông xã của em đã về nhà với em rồi? Chúc em luôn hạnh phúc!
Anh Nguyễn Huy ơi! chuyện cách nay hai năm rồi mà ! cám ơn anh đã ghé và còn lưu lại thơ nữa!
XóaBài văn đầu tiên lại là bài viết HAY NHẤT đấy ,hôm nay đọc kĩ lại , chị thấy khi viết thật với lòng mình thì em viết tốt hơn nhiều . Điểm 10 cho bài viết nếu chị làm cô giáo .
Trả lờiXóaVậy là em có điểm 10 rồi, bởi chị là cô giáo mà! hihihi
XóaTuyệt vời quá, tình yêu keo sơn,như ấm nước bắc trên bếp cáng ngày càng nóng hôn. Chúc bạn luôn nồng nàn hạnh phúc nhé.
Trả lờiXóaCám ơn lời khen của anh Mẫn rất nhiều ạ
XóaHạnh phúc bình dị, đơn giản nhất, dễ thương nhất là được yêu và sống bên người hiểu mình và yêu mình nhất! Hãy giữ lấy tình yêu như giữ hơi thở của mình em nhé!
Trả lờiXóaVâng ạ! em nghe lời chị. và chúc chị vui nhé
XóaRAT TINH CAM CHUC EM MAI MAI HANH PHUC NHE
Trả lờiXóaXS cám ơn chị!
Xóa
Trả lờiXóaXin chia sẻ nhé!
Vâng! XS nhận lời chia sẻ và chúc anh vui ạ
XóaÔI mợt tình yêu thật đẹp & nống cháy... khiến cho thiên hạ phát thèm....
Trả lờiXóađa số là ( xa em 15 ngày anh tưởng như nửa tháng...) đâu dc như em đâu.... thật ngưỡng mộ đấy....
Đàn ông như các anh khác phụ nữ chúng em mà! Cám ơn anh MRC nhiều ạ
XóaBài viết rất cảm động!
Trả lờiXóaCám ơn huynh nhiều với lời khen này muội sẽ có gắng thêm
XóaXS có người chồng tuyệt vời đấy, hãy giữ cho tình yêu của em cho đến đầu bạc răng long nhé.
Trả lờiXóaVâng em nghe lời và rất cám ơn chị đã ghé thăm ạ. chúc chị vui
XóaChị đọc mà mắt rưng rưng đấy XS! Chị cảm nhận được tình yêu vợ chồng trong con chữ của XS. Nó không cầu kỳ, bóng bẩy như những bài phê bình hay cảm nhận văn chương của em nhưng lại ngân lên những cung bậc tình cảm chan chứa khi sự thiếu vắng một nửa yêu thương trong đêm dài trằn trọc khó ngủ vì thiếu hơi ấm thân quen.
Trả lờiXóaChúc em luôn hạnh phúc với gia đình mình!
Em rất vui khi đọc lời của chị.Nhà phê bình thơ ơi! chị khen thế chắc em đu dây quá. hồi ấy cứ nghĩ sao viết vậy đâu có để ý câu từ đâu. Cấm chị cười nhé
XóaCó lúc nào OX nói rằng ông ta khóc khi đọc bài này không?
Trả lờiXóaLaisac có trí tưởng tượng phong phú vậy?chỉ có XS khóc thôi, Chứ "nước mắt đàn ông không rơi thành dòng..." mà
XóaQua "Trần tình khúc" (hay "Tự tình văn" ) này chú hiểu thêm nhiều về cháu . Cảm ơn và chúc cháu hạnh phúc !
Trả lờiXóaTôi không biết nói gì hơn mà chỉ có thể thốt lên mấy từ cảm ơn người đã viết bài này : rất tuyệt vời .
Trả lờiXóa