Nửa khuya sương giăng bàng bạc
Chiều buông gió bấc lạnh đầy
Ngày đông mưa phùn rơi nhẹ
Đêm thâu buốt giá thân gầy
Cành nghiêng sầu trơ trụi lá
Tuyết rơi nhẹ pha trắng
trời
Thuyền xưa tìm về bến cũ
Đâu hay tình đã tan rồi
SƯƠNG GIĂNG BÀNG BẠC
Lầu cao sương giăng bàng bạc
Đàn rung một khúc tơ lòng
Gió lay… từng câu rời rạc
Cô miên mấy giấc chập chờn
Thương người vẫn đang phiêu bạt
Bên trời mấy nẻo quan san
Ngựa hồng bao giờ quay gót?
Tơ chùng thêm nỗi cô
đơn
Hiên ngoài gió xô lạnh buốt
Rẩy run áo mỏng che người
Bao mùa đông về bất chợt
Yêu người từ thủa hai mươi
Phòng trong lò than tí tách
Nhóm nhen hơi ấm đôi tay
Tình duyên trao người lữ khách
Đâu hay gió bấc lạnh đầy
Bụi mờ vương trên mái
tóc
Nhẹ rơi từ thủa xa người
Nẻo xa một thân cô độc
Mặc ai xót phận lạc loài
Từng chặng buồn tênh lê gót
Đường trơn quỵ ngã…bên đời
Làm sao kịp về cố quận
Để nghe sầu chia hai nơi
Gối đơn xô lệch đôi vai
Buốt giá thân gầy đêm vắng
Chăn Chiên cuộn mình im lặng
Nhịp tim nhẹ đập miệt mài
Một lần… thế là mãi mãi
Tỉnh say chỉ yêu một người
Nhạt môi sầu nghe tê tái
Biết còn ai gọi: người ơi! ?
Sầu đông chiếc lá cuối ngày
Rơi vào nhà ai mất hút
Tìm em giật mình bất chợt
Nhạn vừa mỏi cánh qua đây
Tiếng kêu lẻ bầy se thắt
Cành trơ trụi lá héo gầy
Vói tay chạm vào ký ức
Ai người đang trở về đây?
Nhẹ tay xoa từng bông tuyết
Hình như vừa rớt đêm qua
Đỉnh cao trắng trời tuyết phủ
Khuất che mất bóng trăng tà
Ngựa hồng bao giờ trở lại?
Tơ duyên ngày tháng phôi pha
Nhớ ai như nhân tình ấy
Người đã quên… tình đã xa…
Chèo khua nơi đầu bến vắng
Thuyền xưa nay đã quay về
Xót thân hai bàn tay trắng
Mãi tìm mấy khúc đam mê
Tương phùng đánh rơi câu hát
Xa nhau gẫy vụn lời thề
Lỡ làng chút duyên con gái
Thuyền ơi! Buồn trôi lê thê…
Một đời tưởng như ước hẹn
Cùng ai khắp nẻo đường trần
Xuân thì trôi qua khóe mắt
Hạ buồn nắng rớt bên sông
Thu sang cựa mình lá rụng
Đông tàn giá rét cô đơn
Trăm năm sầu vương mấy độ?
Thiên thu buồn rơi bao lần?