Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

DÒNG SÔNG- THỜI GIAN?



Treo lên tường
Một quyển lịch mới
Quyển cũ kia sắp hết nữa rồi
Bỗng nhiên hụt hẫng chơi vơi quá
Còn vài tờ
Ngỡ xa lạ …lại vẫn thấy thân quen
Muốn lắm … đong đếm một lần
Ngày treo nó lên
Trăm ngàn ước …mong tìm được đôi điều...

Rồi
Từng ngày lặng lẽ rơi!
Dòng đời va đập không ngừng
Hất văng
Vài điều ước lên bờ đi xa mãi
Sóng trào sôi phá phách
Bờ tin yêu
Lở rất nhiều thì phải
Bờ tâm tư tấp vô đều tăm tắp!
Một tờ rơi
Một giọt nước bốc hơi… cạn dần
Sông thu nhỏ chính mình…

Cứ thế
Lúc héo sầu
Khi vỡ òa hạnh phúc
Vẫn biết rằng
Nơi cửa biển cát chắn dòng lần cuối!
Nhưng có lẽ còn xa…

Sông vẫn xuôi theo dòng chảy
Về với biển mênh mông !
Ngày lại ngày tìm tới tờ lịch cuối!
Thời gian trôi về đâu?

Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

NỤ HÔN NGÀY NOEL





Mù giăng mắc treo thành cầu vắng
Dòng sông Hồng lẳng lặng êm trôi
NOEL ngày ấy…bồi hồi
Họ là hai nửa ghép đôi lên cầu

Giữa trưa vắng tươi màu xum họp
Bãi ngô non muốn góp phấn nồng
Làn hơi nước lạnh dưới sông
Muốn lên thật chậm kịp hồng má ai

Giữa cầu họ sánh vai cùng bước
Cả hai người đang ước điều chi
Gió dừng nghe tiếng thầm thì
Họ đang âu yếm nói gì với nhau!

Chẳng ai vội giữa cầu năm ấy
Gió chia vui rồi chạy đi ngay
Làn hơi nước lạnh bao vây 
Họ trao nhau nụ hôn ngày NOEL

Không gian bỗng bừng lên như nắng
Nụ hôn nồng mãi chẳng thể quên
Tình ta từ ấy dậy men
Để giờ hạnh phúc nhân lên mỗi ngày!

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

GIÓ BẤC TÌNH SI



Trời Sài Gòn hiếm khi se lạnh
Không trung xám đặc quánh lớp tầng
Bầy chim sẻ nhỏ bâng khuâng
Chiều nay không thấy trong ngần nắng ca

Anh chàng gió bấc xa ngoài bắc
Nặng nghĩa tình và chắc nhớ mong
Vượt bao thử thách mênh mông
Đến nơi ấm áp để không còn mình

Gió thơm nồng cuộc tình màu nắng
Vượt đường xa quyết chẳng ngại ngần
Gió ơi ! nắng mãi phân vân
Tình ta chẳng thể…. xích gần dài lâu

Nơi này nắng ấm… âu đành vậy
Một đôi lần đã thấy được nhau
Gió ơi! Nắng biết gió yêu
Xót xa...anh đến một chiều rồi tan

Nắng xúc động vì ân tình ấy
Nên nhờ mây che đậy khuất đi
Gió nghe chăng tiếng thầm thì
Sài Gòn se lạnh...Tình Si của chàng!

Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

NẮNG MÙA ĐÔNG





Nắng mùa đông
Hanh vàng

Rạng rỡ
Khoe sắc gần xa
Cầu vồng bắc
Giăng sợi tình giữa trời và đất
Nắng mơ màng ôm hết cả không gian
Giấc Thu nồng nàn !

Vội vã Đông sang
Nắng
Ngỡ ngàng
Bốn bề lớp lớp mây đan
Mù 

Mịt mùng băng giá
Không lời chỉ lối
Đường tinh cầu ấy 
Tan trôi
Mênh mông mênh mông
Chỉ còn hy vọng…

Nắng
Duyên thầm e ấp
Đợi chờ
Trao nồng gửi thắm
Ủ ấm tình quân
Đêm dài gió lạnh sẽ qua
Mây mỏng mảnh dần
Mù tan
Nắng lên!

Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013

CUỘC TÌNH CỦA LÁ




Lá yêu Xuân
Mùa đâm chồi nảy lộc
Ấp ủ tình xanh nuôi lá lớn đầu cành
Non tơ ấy lá nào hay biết được
Một sớm mai
Nắng khoe
Hạ về rồi nồng cháy…
Lá đổi màu sang sắc đẫm tương tư



Lá say hạ
Buông
Tình hồng đắm đuối
Bao niềm tin lá giành hết để yêu
Màu xanh tươi khoe dáng dấp yêu kiều
Tình yêu ấy
Đâu dễ gì có được
Rồi một ngày nắng hạ phải ra đi
Có tiếng ve nức nở chiều tiễn biệt

Thu sang rồi
Lá trở mình thôi thắm
Màu vàng buồn thay thế sắc xanh tươi
Gió ùa về gieo vết cắt lá rơi
Ai thương lá
Thương cuộc tình của lá
Hãy dang tay đón từng cánh lá đau

Mùa đông về
Băng giá
Cuộc tình cây và lá lìa xa
Cội khẳng khiu
Đâu nhớ lá xa cành…
Lá nhẹ nhàng thong thả
Tìm về miền trầm lắng
Sương thanh khiết đang chờ...

Ai hẹn hò
Cùng lá lúc xuân sang
Ai yêu thương
Lá ngày vào hạ
Ai lạnh lùng nhìn thu vàng cả gió
Có ai hay vui buồn đời lá
Lúc sang đông.

Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013

NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG



Nỗi Nhớ Mùa Đông

Trời ngoài ấy rét rồi đấy nhỉ?
Gió bấc về thủ thỉ mắc giăng
Sương buông giọt lạnh man man
Khuất che màu nắng hanh vàng đắm mê

Kể từ buổi xa quê dạo ấy
Phương Nam này chẳng thấy mùa đông
Yên vui tổ ấm tình nồng
Mặc ngoài gió muốn lật tung vui buồn

Cứ mỗi độ mưa tuôn ngừng lại
Nắng nồng nàn về trải khắp nơi
Thoảng nghe đông đã sụt sùi 
Từ trong sâu thẳm bùi ngùi chốn xưa!

Vẫn mong nhận hạt mưa xuân ấy
Gói nắng vàng tặng lại mùa đông
Đấy là vốn chỉ ước mong
Hạ đi Thu đến còn Đông cơ mà!

Xuân ơi ! mưa ấy còn xa…

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

VIẾT CHO ANH




Mình ơi!
Sáng nay em tỉnh dậy sau một đêm trằn trọc khó ngủ.(Dù có Ngọc Lan ru bằng “lời buồn thánh”). Đi ra đi vào chỉ thấy trước sau đều trống trải. Căn nhà vốn đã rộng nay càng rộng hơn em không biết làm gì cả. Các con đi học tối mới về, trong em chỉ có hình bóng mình đâu đó trong nhà nhưng không phải (em biết điều đó) mình đi vắng dù chỉ mới 24 tiếng thôi.

Mình ơi! Đã lâu lắm rồi mình không xa nhau,em vẫn hay đùa là em “bện hơi” mình rồi. 

Mà có lẽ thế thật, hồi tối em đã phải lấy chiếc áo của mình để gối đầu ngủ đấy! Mình đi chơi nhưng là để trả hiếu với Thầy. Người Thầy ơn nghĩa của mình. Nhưng lần đi này mình được nhiều hơn thế mình có biết không?
 Nằm không ngủ được em nghĩ lại cuộc đời của mình mà khúc rẽ quan trọng là từ khi gặp mình! Chúng mình lấy nhau thắm thoát đã hơn 20 năm rồi. Biết bao thăng trầm trong cuộc sống vui buồn có cả. Nhưng giờ đây em hiểu rằng em yêu thương mình chưa đủ mà còn phải kính trọng cảm phục và biết ơn mình! Chồng của em, cha của các con em.
Mình ơi! Ngày mình về với nhau trong niềm vui hạnh phúc của mình. Thì với nội ngoại và đặc biệt là bạn bè là nghi ngờ, là ngạc nhiên và không tin vào tình yêu của em dành cho mình. Ai cũng cố tìm hiểu em vì sao lấy mình nhưng vì sao thì chỉ có em và mình biết, phải không mình!

 Tình yêu ngày đó để đến được bến bờ vĩnh cửu. Còn cần thời gian nữa, em nghĩ rằng mình đã đi được hơn nửa chặng đường đầy chông gai và thử thách rồi. Còn gần nửa đoạn đường nữa là đường nhựa bằng phẳng ta chỉ còn cầm tay nhau vừa đi vừa hưởng hạnh phúc nữa thôi mình nhỉ,
Giờ thì em sẽ nói cho mình nghe tại sao với mình tình yêu thôi chưa đủ. Khi yêu và lấy mình em chỉ biết mình là một người đi làm mướn cho bạn đồng lương vừa đủ sống đã một đời vợ và một con riêng nhưng trước đó mình là một đứa trẻ mồ côi đã từng đi đánh giầy, bán báo. Để kiếm tiền đi học nuôi anh và nuôi em.

 Rồi sau đó em được biết nữa trong điều kiện như vậy mà mình đã đậu tú tài 2 hạng bình rồi đậu một lúc hai trường là Học Viện Hành Chánh Quốc Gia và trường sư Phạm QN và mình đã nhập học trường sư phạm QN.
Cuộc đời của mình theo em cảm nhận được thì có lẽ thời gian theo học tại trường SPQN là quãng đời đẹp nhất của mình. Mình yêu ngôi trường và những kỷ niệm trong đó đến nỗi, mình truyền tình yêu đó sang em lúc nào không hay chỉ biết rằng em có thể kể vanh vách cho bất kỳ ai nghe rằng anh ở nội trú phòng nào, giường số mấy, trong khu nội trú nam do anh Nguyễn Dũ quản nhiệm. Thầy Đặng Văn Bồn giảng bài hay ra sao , thấy Tính, Thầy Kim khó như thế nào, thầy Hỷ bắt trộm ra sao? Thầy Hy dạy nhạc thế nào?.
Với các bạn trong lớp trong khóa của mình, lớp mình có 7 chú lùn là những ai? Ở trường mình tham gia văn nghệ nhiều lắm. Năm thứ nhất mình là vũ chính vũ khúc ‘Tiếng xưa” nhưng chẳng được giải gì. Rút kinh nghiệm năm sau vũ khúc “Miếng trầu duyên” của lớp mình được giải nhất toàn khóa và giải danh dự toàn trường mình vui lắm vì từ đó cái tên Anh Sui gắn liền với mình vẫn được bạn bè nhắc tới tận bây giờ.
Viết đến đây em phải cảm ơn thầy Hoàng Hy chính là nhạc sĩ Hoàng Song Nhi. Người đã dạy nhạc và truyền đam mê sáng tác âm nhạc cho mình để đến ngày hôm nay mình có gia tài là mấy chục bài hát (chỉ để hát cho bạn bè và vợ con nghe thôi, mình vẫn nói rằng mình không có mộng làm nhạc sĩ và cũng không có mộng làm ca sĩ, dù mình hát rất hay, điều này nhiều người nhận xét vậy chứ không phải em đâu). 

Chuyện vui chuyện buồn thời đi học mình đều kể em nghe hết từ chuyện yêu đương, bạn bè trong trường mình đều kể.
 Đặc biệt là chuyện mình yêu bà xã của mình làm y tá. Các bạn đặt tên mối tình của mình là “mối tình y tá”. Rồi có anh LTT là “mối tình mo by let” vui lắm mỗi khi mình kể. Nào là cả hội rủ nhau đi ăn chè, ai ăn ít trả tiền. Mình luôn cố ăn để không phải trả tiền.
Cứ thế từng chút từng chút những kỷ niệm của mình thời học SPQN cứ len lỏi và ngấm dần vào tâm hồn và trí óc của em. Để đến hôm nay nhiều lúc em nghĩ như mình đã từng là thành viên trong đó ! Không phải mình chỉ truyền tình yêu với trường cũ bạn xưa cho em mình còn muốn con mình biết được ngôi trường đã dạy dỗ mình thành người.
 Khi con bắt đầu đi học mình đã đưa em và hai con đến thăm lại trường cũ. Xin lãnh đạo cho vào thăm nơi anh từng ở từng học. Vẫn còn đó giàn hoa giấy đã già nua. Vẫn còn đó chiếc giường mang số 215A. Mình đã ngồi rất lâu không nói dười giàn hoa giấy già đó nhìn các con chơi đùa với đám sinh viên mới học ở ngôi trường cũ nhưng không còn mang tên trường mình nữa.
Mình ơi! Với mình yêu thương kính trọng là chưa đủ! Khi lấy mình em là một cô sinh viên sư phạm mới ra trường còn ngơ ngác trước đường đời sống gió. Em nhìn đời nhìn người chỉ thấy toàn một màu hồng thôi. Nhưng khi ấy mình đã 38 tuổi rồi cái tuổi chín nhất của đời người. Mình không nhìn đời nhìn người như em, mình kiên trì từng chút, từng chút một mình hướng em đi theo con đường mình đi hướng em nhìn theo hướng nhìn của mình. Từ lúc nào em cũng chẳng biết nữa chỉ biết là từ lâu lắm rồi điều mình chưa nói em đã biết. Việc gì em định làm là mình đã biết ngay rồi. Cứ thế theo dòng thời gian trôi, em và mình góp nhặt nuôi dưỡng tổ ấm hạnh phúc nhỏ nhoi, bên cạnh những may mắn đời thường, có công của mình không nhỏ để có được tổ ấm hạnh phúc đúng nghĩa của mình hôm nay.
Nghĩ lại giờ đây mình và em có thể cùng nghe hết bản nhạc này đến bản nhạc khác đó là cả một quá trình mình dày công kiên trì định hướng lại cho em về khả năng cảm thụ âm nhạc của mình!
Mình còn nhớ ngày nào con còn nhỏ công việc bừa bộn bao vây vậy mà mình vẫn tranh thủ hướng tâm hồn em tìm vui trong âm nhạc và sách vở (điều này trước đây không hề có với em). Đã có lần em không nghe mình cãi lộn mình đập cái máy hát đi nhưng rồi hôm sau lại đi mua về cái khác (chỉ vì em không nghe được dòng nhạc của mình) lại kiên trì chỉ ra cho em “bài này nói lên cái gì” “bài ra đời như thế nào”. Bắt đầu từ “ Biển nhớ” “Diễm xưa” của Trịnh Công Sơn đến “ Suối mơ” “ Thiên Thai” của Văn Cao cứ thế mình dắt em đi theo con đường âm nhạc mà mình cảm thụ được. Em đã đi theo nó một cách tự nguyện, từ chỗ ghét đến phải nghe. Rồi hiểu và đam mê nó lúc nào không biết nữa, chỉ biết rằng giờ này có thể em còn đam mê hơn cả mình nữa. Nhiều khi đi làm về đến nhà một giờ sáng, nhưng vì chiều mua chiếc đĩa mới, chưa nghe .Vậy là em nằm nghe hết mới ngủ. Công này thuộc về mình đó mình đã làm được điều không phải ai cũng làm được. Có thể với nhiều người điều đó không có ý nghĩa gì nhưng với em, em cảm ơn mình nhiều nhiều lắm đó.
Mình ơi! Còn nhiều lắm những điều em muốn nói với mình nhưng hẹn để dịp khác. Nhân đây em xin cảm ơn trang nhà của SPQN nơi mà mình hay tới. Vì biết đâu qua nó mình đọc được những dòng tâm sự của em

 và cuối cùng em cũng xin cảm ơn toàn thể các Giáo Sư, các cựu giáo sinh SPQN,đã cho em có cơ hội để gửi lòng mình

Sài gòn, ngày 25 tháng 06 2011

Phú Vang

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

THẬT GẦN








Anh hãy cúi xuống
Thật gần
Ừ gần hơn chút nữa
Để hai bờ môi tìm nhau
Dịu ngọt
Chút tình ngày nào
Còn in dấu chưa phai

Anh hãy ngồi lại đây
Thật Gần
Ừ gần hơn chút nữa
Để em nghe hai trái tim rạo rực
Hai bàn tay vụng về
Được cầm lấy nhau
Sau bao năm xa cách
Và để thấy rằng
Ta mãi cần có nhau

Anh hãy quay về
Bằng đôi chân nghìn trùng mải miết
Đến với em thật gần
Cả tâm hồn và thân xác
Cả không gian và thời gian
Để cuộc đời này
Ta mãi ở bên nhau

Xuân Sơn

Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

ANH ƠI EM SẼ NÓI







Anh trao lời tỏ tình
Em thủa còn Giáo Sinh
Nên cứ lần nữa mãi
Bởi lòng còn ái ngại

Sau nhiều đêm khắc khoải

Xao Xuyến một bờ vai
Lời yêu vẳng bên tai
Anh ơi em sẽ nói:

Nếu anh yêu cô giáo

Xin hãy yêu thật lòng
Tâm Lý Học...em giỏi
Anh gian dối...được bao?

Nếu anh yêu cô giáo

Anh có bạn Tâm giao
Và không phải ước ao
Người vợ hiền chung thủy

Xuân Sơn

Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

CÔ ĐƠN



















Một cánh mây
 lững lờ trôi
 về nơi vô định
Không một lời tạ từ
Không một tiếng chia ly
Bởi trời xanh biết đâu là bờ bến
Đâu dễ trải lòng vì một chút tình si

Một vạt nắng chiều
Trải nhẹ trên mặt hồ lặng sóng
Mặt hồ nghiêng và đáy nước nghiêng theo
Làm sao quên
và lòng thôi xao động
Bóng thuyền xưa
Giờ chuyển bến về đâu

Một giấc ngủ 
Chập chờn... không trọn
Đêm quá dài
Không ai đếm thời gian
Tiếng thạch sùng trong đêm cô tịch
Cũng dội vào lòng một nỗi cô đơn

Có một tiếng thở dài
Khi tình yêu đã mất
Đợi chờ ai khi gió đã sang cầu
Tóc đã phai và thời gian đã khuất
Không thể hỏi người
Đang phiêu bạt nơi đâu

Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013

EO GIÓ NHƠN LÝ-QUY NHƠN






Hoàng hôn chín đỏ Eo Gió buông
Lòng người lữ khách với bâng khuâng
Dang tay núi kéo bầu trời xuống
Biển rộng mênh mông bỗng nhỏ dần

Dưới xa bãi đá nằm yên ả
Lặng lẽ nhìn từng dấu chân qua
Sóng hôn đá, gió hôn lên đá
Hôn cả gót hài lữ khách xa

Tình xưa mãi vấn vương dòng nước
Ngọt yêu thương từ núi gửi ra
Giếng Tiên thấm đẫm làn da ấm
Nhơn Lý chiều nay gió với ta

(Kỷ niệm ngày đầu tập làm thơ 20/3/2013)

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

ĐÃ CÓ AI HỎI EM





Đã có ai hỏi em
Sao mãi thì thầm chút duyên con gái
Khi mùa xuân về
Xanh màu lộc non tơ
Đàn chim sáo cũng bắt chước con người
Hẹn nhau về xây tổ
Sao hai ta vẫn cứ mãi đợi chờ ?

Đã có ai hỏi em

Sợi nắng màu gì khi trời sang hạ ?
Con diều bay theo mây trắng trên cao
Trên tán phượng hồng
Bầy ve sầu vẫn đang reo hát
Những bản tình ca muôn thuở dạt dào

Đã có ai hỏi em

Thu về bằng mấy nẻo
Sao lá ngả vàng mà em vẫn chưa hay?
Bởi mùa thu về mênh mang quá
Vàng tận cuối trời vàng cả chút tình si

Đã có ai hỏi em

Cây đã trơ cành làm sao ngăn gió lạnh
Nhỡ khi đông về
Thêm một bận co ro
Đôi mắt ai kia
Vương chút buồn xa vắng
Bên này sông ta vẫn mãi đợi chờ

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

NGƯỜI THẦY ĐẦU TIÊN






Hơn ba chục năm rồi thầy nhỉ
Hôm nay con vẫn nhớ như in

Vỡ lòng đi học… trong tim
Chao ôi hớn hở…nỗi niềm đi theo

Nhà con ngày ấy nghèo đơn chiếc
Chăn trâu cần trước- việc học sau
Được đi đến lớp học đầu
Với thầy với bạn- ước ao con thèm

Muốn học chữ đợi đêm thầy dạy
Hàng ngày con vẫn thấy bạn bè
Chúng vui đi học -chiều về,
Ngang nhà ríu rít con nghe:- Chào thầy

Tối về thầy dạy thay đến lớp
Con ao ước muốn ngợp trong tim
Bố ơi con muốn…com thèm
Cho con gọi nhé gọi thêm bằng thầy!

Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

HOA QUỲNH







Giữa đêm sâu
Ta một mình bên trời
Hăm hở
Chờ phút nhiệm màu
Quỳnh Hương nở....Sáng Trăng Đêm
Hương sắc 
Dành cho đời
Em chỉ khoe một thoáng
Nhưng thiên thu 
Trinh trắng chỉ riêng em


Xuân Sơn


Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

LỜI NHẬN XÉT CỦA THẦY ĐÀM KHÁNH HỶ CHO BỐN BÀI TỪ KHÚC TỨ ĐẠI MỸ NHÂN

Đọc bốn bài Tứ Đại Mỹ Nhân trong tôi hiện lên các ý niêm nhắc lại các vấn đề:
1/ Các tiêu chuẩn thẩm mỹ, tại sao phái nữ còn gọi là phái đẹp?
2/ Căn do của "Hồng nhan đa truân" là gì?
3/ Từ bi và trí huệ có quan hệ gì ?
Đây là các vấn đề lớn đã gây ra không ít tranh cãi giữa các nhà tư tưởng từ trước đến nay. Trong sự hiểu biết hạn hẹp của tôi thì:
1/ Tiêu chuẩn thường dùng nhận định giá trị nghệ thuật là Chân-Thiện-Mỹ, ba cái này không tách rời nhau.Khách quan mà nói người nữ bao giờ nhìn cũng đẹp hơn người nam bỡi người nữ có các phẩm tính của các qui luật khoa học là: Che dấu, Thường đều, và khách quan. Xu hướng che dấu đưa đến sự trang điểm, thường đều và khách quan thể hiện ở đức tính ''Trinh Thuận". Tri thức có tính nữ hay tính âm.
2/ "Hồng nhan đa truân" là thể hiện của "Trí thức lầm than." như Hegel nói trong
"Le malheur de la Conscience" hay trong huyền thoại Địa Đàng, Adam và Eva ăn trái cấm là trái "tri thức". Khốn khổ là vì muốn nhận thức thì phải phân biệt, mà càng phân biệt thì càng xung đột, phân ly, đổ vỡ nát vụn.
3/ Tình thương hay từ bi có bản tính hợp nhất, không phân biệt nên có thể cứu chữa sự khốn khổ của trí thức. Ky Tô giáo coi Jesus Christ là đại diện của tình thương. Đặc biệt Phật giáo ngoài Đại hùng , đại lực đại từ bi, trí huệ bát nhã trong Phật giáo khác hẳn trí huệ khoa học thế tục, vì nó vượt qua được "Sở tri chướng". Khoa học ngày nay đã thấy nguy cơ của tri thức phân biệt nên lý thuyết Lượng tử thừa nhận giới hạn của tri thức, không thể biết được động thái và vị trí của một hạt tại một thời điểm nào đó. Sự bùng nổ của ngành tin học cũng là nổ lực nối kết những mối dây do tri thức phân biệt gây ra.

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

NGÀY SÁU MƯƠI.




Ngày sáu mươi mấy ai từng nghĩ tới???

Ngày sáu mươi
Nhìn mình qua khung cửa
Chợt giật mình
Bóng nắng đã xiêu
Anh cũng biết mình không còn trẻ nữa
Để đắm say
Bao vóc dáng yêu kiều

Ngày sáu mươi
Buồn vương trên mái tóc
Sợi bạc nào anh buộc lại tuổi xuân
Những sợi tóc xanh
Như từng sợi nắng
Đã bay đi không vướng lại một lần

Ngày sáu mươi
Nhìn anh qua đôi kính viễn
Đường nét nào... vóc dáng ngày xanh?
Đã có lần
Đôi mắt ấy nhìn anh
Cháy bỏng
Và hồn anh bay tận cõi mênh mông

Ngày sáu mươi
Sao môi không còn thắm
Nụ hôn đầu đời
Theo với tháng năm
Lời hẹn hò xưa
Bờ môi nào còn đọng?
Lời tình nào như giọt nắng cuối đông

Ngày sáu mươi
Bờ vai nào còn rộng
Che chở đời em
Để được an lành
Em biết đấy
Mùa xuân đâu dài hơn giấc mộng
Dù biết rằng mộng thực mong manh

Ngày sáu mươi
Đôi chân còn rảo bước
Cùng em qua
Những con phố thân quen
Gót chân son
Đôi hài sũng nước
Vội vã tìm nhau mưa ngập cả con đường

Ngày sáu mươi
Cầm tay em rất nhẹ
Anh giật mình nhớ thuở hai mươi
Vẫn bàn tay này
Một lần vụng dại
Chỉ chạm nhẹ thôi mà run bắn một đời...

Ngày sáu mươi anh quay tìm thời trẻ dại
Để một ngày được sống tuổi hai mươi

Xuân Sơn

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

TỪ KHÚC TỨ ĐẠI MỸ NHÂN- Tu Hoa Mỹ Nhân- Dương Quý Phi

An Lộc Sơn truy sát
Vụng tính Lý Long Cơ
Mã Ngôi vóc ngọc vùi thân xác
Mong giữ lại cơ đồ
Thường Nga Y Vũ khúc
Nhân diện khiến Tu Hoa
Đất bằng nhan sắc làm dậy sóng
Đường Vương đã tỉnh chưa?


Trường An về mấy nẻo
Đại Yên quyết dậy cờ
Lệ chi thôi chín vì thương xót
Để mã trạm mãi chờ
Đường Triều tuy giữ được
Hận vạn kiếp không nhòa
Huyền Tông người hỡi đừng lưu luyến
Mỹ nhân chốn hư vô

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

TỪ KHÚC TỨ ĐẠI MỸ NHÂN- Bế Nguyệt Mỹ Nhân- Điêu Thuyền

Kích vung thí Đổng Trác
Tay khoát đỡ Điêu Thuyền
Từ Châu Lã Bố anh hùng tận
Vì ánh mắt mỹ nhân
Càn khôn vó Xích Thố
Thiên hạ Họa Kích Phương
Một vóc liễu đào non tơ ấy
Tiêu diệt được gian thần

Cảm thương lòng nghĩa phụ
Vì hai chữ trung quân
Liều thân giăng bẫy Liên Hoàn Kế
Đâu ngại chuyện hai chồng
Nữ nhi sắc "Bế Nguyệt"
Hơn Thập bát lộ quân
Hương trời sắc nước còn đâu nữa!
Phận! "Hồng Nhan Đa Truân"

TỪ KHÚC TỨ ĐẠI MỸ NHÂN-LẠC NHẠN MỸ NHÂN- VƯƠNG CHIÊU QUÂN



Nhạn Môn Quan mây bạc
"Xuất Tái Khúc" não lòng
Một mai ai có về Cố Quận
Gửi một dạ tình chung
Buồn thay Hán Nguyên Đế
Chẳng tiếc ngọc thương hương
Mỹ nhân hề cổ kim bạc phận
Bắc phương biệt cố nhân

Hồ Cầm gieo mấy khúc
Bạch Mã cúi gục đầu
Tiễn Chiêu Quân sang Hồ tiến cống
Mồ xanh đất Hung Nô
Điểm "Thương phu trích lệ"
Mao Diên Thọ mưu đồ
Tà dương khuất bóng chiều quan ải
Đời bèo dạt sóng xô

TỪ KHÚC TỨ ĐẠI MỸ NHÂN-Trầm Ngư Mỹ Nhân- Tây Thi


Dặm trường thân gái Việt
Xuôi Ngô Quốc vì đâu?
Phạm Lãi tình riêng đành đứt đoạn
Tiễn tình nhân sang cầu
Cối Kê người binh bại
Mỹ nữ cậy phục thù
"Trầm Ngư"thôn Trữ  giờ đâu tá?
Quên giặt lụa bên cầu

Cô Tô đài cau mặt
Ngô Quốc bận nói cười
Phút sa cơ Phù Sai uất hận
Nhìn Quốc phá thân vong
Chiến trường dù bại trận
Tình trường đặng má hồng
Thiên thu một khối tình si ấy
Tan vào cõi hư không



Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

THÀNH ĐỒ BÀN MỘNG VÀ THỰC QUA CẢM NHẬN TẬP THƠ ĐIÊU TÀN CỦA CHẾ LAN VIÊN

Con là ai ? Từ đâu tới ? Và vì sao lại muốn nương nhờ cửa phật? Hãy chậm rãi kể cho ta nghe.
Dạ thưa:
Năm 1287 con được sinh ra vào một chiều cuối hạ, mưa vần vũ hơn mười ngày qua, đã làm nước Sông Hồng dâng cao, ( Lại thêm một trận chiến bất phân thắng bại của Sơn Tinh và Thủy Tinh). trong bọc điều nhung gấm. Phụ Hoàng là một vị vua anh minh TRẦN NHÂN TÔNG, Mẫu Hậu là hoàng hậu Trần Thị Sinh,Anh trai con là thái tử sau nối nghiệp vua cha có tên TRẦN ANH TÔNG
Vẫn tưởng sinh ra trong gia đình hoàng tộc,con sẽ được hưởng hạnh phúc sung sướng hết đời, nhưng không phải vậy.
Tuổi thơ con là những ngày êm ấm hạnh phúc, vui chơi, học chữ, học thêu thùa, được vua cha và hoàng hậu cưng chiều. Năm con 12 tuổi, do lời hứa gả của vua cha ( lúc này đã nhường ngôi cho vua anh ) nên sứ thần của vương quốc Champa mang lễ vật sang cầu hôn. Vì con còn nhỏ và vì nhiều lí do khác nữa nên quan lại trong triều phản đối, chỉ có Quan nội chínhTrần Khắc Chung và một người nữa đồng ý gả , nên vua anh đã không gả con. Thời gian thấm thoát trôi.... năm năm sau vị vua nước Chiêm vẫn chưa từ bỏ ý định. Con lúc này đã là một cô gái trưởng thành tài sắc vẹn toàn. Con vẫn sống trong sự sợ hãi về một ngày kia mình sẽ phải rời bỏ nơi này...
Rồi đến một hôm nước Chiêm lại cho sứ giả tới, lần này kèm theo lời cầu hôn là một cuộc đổi chác làm vua anh và tất cả quan lại trong triều thay đổi quyết định. Vua Chiêm đã mang hai Châu là Châu Ô và Châu Rí ra làm Sính lễ để cưới con. Vậy là lễ vu qui của con nhanh chóng được định đoạt và tổ chức.
Vào một ngày đẹp trời năm 1306
Vua Cha và Hoàng Hậu căn dặn con:
-Con là phụ nữ, nay theo chồng nhớ phải giữ đạo hạnh tam tòng tứ đức, phu xướng phụ tùy.
-Dạ Thưa vâng
Con mang theo lời cha mẹ dặn dò, từ biệt cha mẹ và anh em hoàng tộc bước lên thuyền hoa, cùng đoàn tùy tùng do thầy dạy con cũng là quan trong triều, đưa con đi về một đất nước hoàn toàn xa lạ.
Đoàn thuyền đưa dâu xuôi dòng Hồng Hà ra biển lớn và theo hướng nam giương buồm. Sau nhiều ngày lênh đênh trên biển, đoàn thuyền đã cập bến thành Thị Nại. Đây là kinh đô cũ của vương quốc Champa. Thành Thị Nại được xây trên một dải đất nằm giữa hai nhánh của sông Côn là sông Cầu Đun và sông Gò Tháp, thành xây hình chữ nhật chạy dài theo hướng đông tây. Mặt thành phía bắc chạy dọc theo sông Gò Tháp, lấy sông làm hào chắn tự nhiên.Tường thành phía nam chạy dọc theo nhánh sông Cầu Đun. Tường thành phía đông xây dọc theo một hào nước được đào thông giữa hai nhánh sông tự nhiên . Nhìn từ biển lên con thấy thấp thoáng những đền đài, lầu các nguy nga cao vút trong thành.
Nhìn tòa thành con có chút yên tâm hơn với ý nghĩ đây là kinh đô cũ thì chắc kinh đô mới sẽ không phải là những ngôi nhà nhỏ giữa rừng, như những lời đồn trong dân gian con nghe được khi còn ở nhà
Đón con ở bến thuyền là đoàn voi, ngựa, xe cờ hoa rợp trời. Dẫn đầu đoàn người đó, và tiến về phía thuyền của con, là một người cao lớn, nước da sạm nắng,mái tóc gợn sóng bồng bềnh, mũi cao, mắt sáng thoáng nét đa tình, dáng vẻ hào hoa,phong nhã nhưng không kém phần uy nghi. Người đội một chiếc mũ hình trụ trên đỉnh có gắn một viên đá lớn tỏa ra ánh sáng nhiều màu sắc rực rỡ. Mặc một bộ quần áo lụa trắng , đường viền cổ áo, tay áo, lai áo,và hai hàng khuy lớn bằng vàng, bên ngoài khoác một chiếc áo long bào bằng vàng. Chân mang đôi hia màu đen có thêu hình con chim GARUDA màu đỏ* Theo lời của quan dẫn đoàn đó là Chế Mân, ông vua của vương quốc Champa và cũng là vị hôn phu của con.
Con bước lên bờ với sự hộ tống của cung nữ, mà không hiểu sao lúc đưa tay ra để chàng đỡ lên bờ, con đã bị vấp và may là cung nữ đỡ kịp chứ không con đã bị té ngã . Con trộm nghĩ không biết đây có phải là điềm báo gở cho mình hay không? Con được đưa lên ngồi trên kiệu voi cùng với chàng theo sau là đoàn người hộ tống. Suốt dọc hai bên đường đi, người dân ra vẫy chào hăm hở.
Khoảng một canh giờ sau, đoàn người đưa rước về tới Thành Đồ Bàn. Một tòa thành nguy nga tráng lệ nằm ẩn hiện giữa những cánh rừng xanh ngút ngàn, thành được xây bao quanh bằng những bức tường đá, chỉ để 4 cổng ra vào có quân sĩ canh gác.
Đoàn người tiến vào thành từ cửa phía đông. Khi đã vào bên trong thành con thấy những tòa tháp cao vút lộng lẫy, những đền đài nguy nga tráng lệ. Nổi bật trên nền trời là tòa cung điện nơi vua và hoàng tộc ở, nguy nga tráng lệ không thua mấy so với kinh thành Thăng Long.
Thành Đồ Bàn do tổ tiên của Phu quân con là Chiêm Vương Ngô Nhật Hoan xây dựng vào năm 999 với kiến trúc độc đáo và kiên cố. Đền đài, lầu các đều lớn hơn thành Thị Nại (kinh đô cổ. ) Đường đi trong thành lát bằng đá hoa cương. Những ngôi tháp trong thành thường đứng một mình chứ không thành cụm. Khi con đến đây thì những ngôi tháp này đã khoảng hai trăm tuổi rồi. Mỗi góc tháp đều trang trí tượng hình rắn bằng đá trắng.Trong thành có rất nhiều tượng voi, và tượng các loại quái vật bằng đá trắng mà khi ở quê nhà con chưa từng thấy bao giờ.
Cổng thành phía tây bắc có mười ngôi tháp,được xây trên một gò đất dùng để yểm hậu. Cổng thành phía tây có dãy đồi Kim Sơn án ngữ, Phía đông có núi Long Cốt làm tiền án, phía nam có Nhạn Tháp...
Chủ nhân của vương quốc Champa và tòa thành này chính là CHẾ MÂN, phu quân của con. Đây là một vị quân vương anh hùng, nhân hậu. Chính người đã chỉ huy đoàn quân nước Chiêm đánh bại đại quân Nguyên Mông do Hốt Tất Liệt dẫn đầu. Sau khi thua trận, quân Nguyên Mông để lại cơ man nào là xác chết trên thành Thị Nại. Người cho quân đi nhặt từng xác chết thiêu lấy tro cốt cho vào hũ. Cấp thuyền và lương thực cho những tù binh sống sót trở về quê.
Không những anh hùng và nhân hậu mà người còn là một vị quân vương đạo nghĩa. Minh chứng rõ nhất cho điều này là việc người tha chết cho một viên tướng của đạo quân Champa, đã câu kết với quân Nguyên Mông làm phản. Người chỉ thu hết quân và đuổi về quê làm ruộng*
Con về sống trong thành Đồ Bàn với ngôi hoàng hậu mang tên: PARAMECVARI. Được sống trong nhung lụa, trong tình yêu thương của phu quân. Đêm đêm hưởng tiệc dạ yến, có cung nữ múa hát giúp vui. Thời gian này chỉ kéo dài được gần một năm, sau một cơn bạo bệnh phu quân của con qua đời...
Đời người phụ nữ như hạt mưa sa, trong nhờ đục chịu. Con chịu cảnh góa bụa vào lúc chưa tới hai mươi....
-Thôi đủ rồi con đứng dậy đi
Khi tôi vừa chớm đứng dậy thì dẫm vào vạt áo và trượt ngã.............
.....................................................
Trời ơi ! thì ra nãy giờ tôi sống trong một giấc mơ. Người tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi ngồi dậy và phải mất một lúc tôi mới thoát khỏi ý nghĩ mình là Huyền Trân Công Chúa....Hôm qua tôi đi thăm Khu phế tích Thành Đồ Bàn và tu viện Nguyên Thiều nơi có cụm tháp Bánh Ít. Vào thắp nhang cho vị tổ sư Nguyên Thiều và lạy Phật xong, nơi tôi tìm đến đầu tiên là dưới chân Thích Ca Phật Đài, dưới bóng mát của bức tượng tỏa ra.
Nắng chiều xuống như chậm hơn khi bước chân của cảm xúc đầy vơi, đưa tôi tới mấy ngọn tháp Champa thuộc làng Tri Thiện xã Phước Quang, Tuy Phước Bình Định có tên gọi tháp Bánh Ít ( giống hình chiếc bánh ít ). Đây là quần thể tháp Champa còn nguyên vẹn nhất trên đất Bình Định vậy mà:

Ai tưởng đến tháp Chàm kia trơ trọi
Tháng ngày luôn rộng cửa đón ma Hời
Ai nhìn đến làn rêu thương lở lói
Trên thịt hồng nứt nẻ gạch Chàm tươi ( _ Chế Lan Viên )

Bốn ngọn tháp còn lại ngự trên đồi kế bên tu viện Nguyên Thiều, đều có của chính quay về hướng đông và có nhiều cửa giả với lối kiến trúc độc đáo của người Champa. Tháp chính cao 22m sừng sững tọa lạc trên đỉnh đồi. Xung quanh còn ba ngọn tháp nhỏ hơn. Với lối kiến trúc đa dạng và phong phú của người Champa. Hai ngọn tháp có hình dạng chiếc bánh ít ngọt trần và một ngọn có hình bánh ít mặn đã lột vỏ. Trải qua hơn một ngàn năm bốn ngọn tháp vẫn còn gần như nguyên vẹn, trước nghiệt ngã của thời gian.Tất cả cũng đã chứng kiến dưới chân mình biết bao dâu bể của cuộc đời cũng như những lời tỏ tình, lời thề ước, của biết bao đôi trai gái yêu nhau.
Thành Đồ Bàn giờ đây không còn được như cụm tháp Bánh Ít, chỉ còn là phế tích đánh dấu rằng nơi đây đã có sự hiện diện của một tòa thành, kinh đô của vương quốc hùng mạnh một thời. Nhìn vài pho tượng voi đá, sư tử đá, mấy bậc tam cấp,và một ngôi tháp Cánh Tiên trơ trọi., gợi nên trong tôi những dòng thơ của Chế Lan Viên :
Đây những tháp gầy mòn vì mong đợi
Những đền xưa đổ nát dưới thời gian
Những sông vắng lê mình trong bóng tối
Những tượng Chàm lở lói rỉ rên than...

Đây những cảnh ngàn sâu cây lả ngọn
Muôn ma Hời sờ soạng dắt nhau đi
Những rừng thẳm bóng chiều tan hỗn độn
Lừng hương đưa rộn rã tiếng từ qui...( Chế Lan Viên )

Tôi nhớ tới bài hát Hận Đồ Bàn Của Xuân Tiên mà chạnh lòng :
Cả dĩ vãng là chuỗi ngày vô tận
Cả tương lai là chuỗi huyệt chưa thành
Cũng đương chôn lặng lẽ những ngày xanh … ( Chế Lan Viên )

Thành Đồ Bàn giờ đây:
Vẻ rực rỡ đã tàn theo năm tháng
Bao năm sau còn dội tiếng kêu thương... ( Chế Lan Viên )

Tôi thơ thẩn bên những di tích, nào chùa Nhạn Tháp phía nam thành, Chùa Thập Tháp phía tây bắc thành cổ. Ngôi chùa này được xây trên nền của mười ngôi tháp Chăm và bằng gạch cũ của chính mười ngôi tháp đó. Đứng trước bậc tam cấp chùa Thập Tháp, lòng tôi dâng tràn biết bao cảm xúc...
Từ khi gặp và đồng cảm với tập thơ Điêu Tàn của nhà thơ Chế Lan Viên, tôi rất thích tìm hiểu về những di tích, phế tích và cả những truyền thuyết gắn với vương quốc Champa. Day dứt trong tôi nhiều nhất chính là chuyện tình của công chúa Huyền Trân và ông vua Chế Mân khi nghe câu:
Tiếc thay cây Quế giữa rừng
Để cho thằng Mán thằng Mường nó leo ( Ca dao )
Hoặc :
Tiếc thay hạt gạo trắng ngần
Đã vo nước đục lại vần lửa rơm ( Ca dao )
Huyền Trân ngọc ngà kiều diễm thì không có gì phải bàn, nhưng Chế Mân một ông vua thời ấy làm chủ vương quốc Champa hùng mạnh và rộng lớn.Chủ nhân của tòa thành mà phía nam:
Đây chiến thuyền nằm mơ trên sông lặng
Bầy voi thiêng trầm mặc dạo quanh thành ( Điêu tàn - Chế Lan Viên )
Phía tây thành:
Nơi ngựa hý chuông rền vang trong gió ( Chế Lan Viên )
Còn vào trong thành:
Đây điện các huy hoàng trong ánh nắng
Những đền đài tuyệt mỹ dưới trời xanh ( Chế Lan Viên )
Vậy thì cớ sao ông lại bị ví với “thằng Mán, thằng Mường ) hay chỉ là “ Nước đục” nhỉ?Tôi cứ hỏi mình và tự đi tìm câu trả lời. Cuối cùng cũng phải chấp nhận rằng:
Thành Đồ Bàn cũng thôi không nức nở
Trong sương mờ huyền ảo lắng tai nghe
Từ một làng xa xôi bao tiếng mõ
Tan dần trong yên lặng của đồng quê ( Chế Lan Viên)

Tôi yêu quê tôi và yêu dải đất Nam Ngãi Bình Phú, yêu những truyền thuyết dân gian, yêu những câu dân ca và yêu cả những ca khúc, câu thơ gắn liền với lịch sử vùng đất ấy. Yêu lắm những người dân hiền hòa cần cù, chân thật và mến khách. Tôi đã đến, ra đi rồi trở lại, và sẽ còn trở lại nhiều lần nữa để hiểu thêm, yêu thêm về mảnh đất và con người nơi đây

* nguồn tư liệu sử dụng cho bài viết có tham khảo từ Internet
Huỳnh Xuân Sơn
13/7/2013

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

CHÙM THƠ NGŨ NGÔN TẠM BIỆT MÙA THU




Thu



Trăng Thu mênh mang

Sông Thu bát ngát

Sương Thu bàng bạc

Gió Thu dịu dàng

mây Thu lãng đãng

Lá Thu hanh vàng

Tiếng Thu rạo rực

Tình Thu muộn màng


















Trăng Thu Mênh Mang

Ánh Trăng Thu rơi xuống
Nước hồ Thu dát vàng
Ai là chàng Thi Sĩ
Tắm Trăng cùng Chị Hằng
Đừng bận tâm Chú Cuội
Bực mình đi lang thang
Nhanh lên trời sắp sáng
Bóng Chị Hằng sẽ tan














Sông Thu Bát Ngát



Mái chèo khua nước động

Vụn vỡ ánh Trăng vàng

Thuyền về đâu lạc lối

Lỡ tiếng gọi đò ngang

Không! Chỉ về bến cũ

Chở mớ Thơ trần gian

Gửi người yêu năm trước

Đã một lần sang ngang















Sương Thu Bàng Bạc


Khuya sương Thu bàng bạc
Lạnh rớt vào tâm can
Áo ai giờ sương thấm
Dưới ánh Trăng mơ màng
Khoát tay xua nỗi nhớ
Khép áo đợi tình quân
Mắt buồn trông cố quận
Ai vẫn mãi phong trần















Gió Thu Dịu Dàng



Gió Thu mơn nhè nhẹ

Hương e ấp dịu dàng

Mai mây về chắn gió

Tình Thu nơi địa đàng

Tìm nhau sao chẳng hẹn

Chút duyên thôi lỡ làng

Nên ngàn năm mây vẫn

Mãi cuối trời thênh thang





















MâyThu Lãng Đãng


Lỡ che ánh mặt trời
Mây nhẹ bay lang thang
Biết về nơi vô định
Đâu cần chi vội vàng
Ai ngăn mây Thu lại
Nắng Thu khỏi ngỡ ngàng
Trót mong mùa Thu tới
Sao lòng sầu man man















Lá Thu Hanh Vàng

Lá Thu thay màu áo
Nên sắc đã hanh vàng
Khẽ cựa mình theo gió
Từng phiến xuống trần gian
Lời xưa giờ rời rạc
Lá khô giờ rơi ngang
Chân ai đang bước nhẹ
Về với lá Thu vàng












Tiếng Thu Rạo Rực

Em về phơi xiêm áo
Khi mùa Thu vừa sang
Là khi trời phai nắng
Chia tay hè chói chang
Tiếng Thu nghe rạo rực
Lòng ai như rộn ràng
Gió xôn xao bất chợt
Vừa xuống thuyền sang ngang












Tình Thu Muộn Màng

Gió nhẹ len đêm vắng
Mộng ai đang mơ màng
Lá rơi ngoài song cửa
Chờ sương che Thu vàng
Tay buông chèo sông vắng
Bởi tình duyên muộn màng
Bạc đầu vì trông ngóng
Khi mùa Thu lại sang

Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

GIÓ TỪ ĐÂU ĐẾN?




Gió từ ngàn khơi thổi lại
Mang theo hương vị mặn nồng
Cả khi triều dâng biển động
Tình em vẫn mãi mênh mông

Gió từ non cao tràn xuống
Mơn man giấc mộng đêm hè
Một mai chim về rừng thẳm
Tìm nhau vạn nẻo sơn khê

Gió từ thung ngàn lan đến
Nhẹ vờn sương khói mong manh
Trở mình nhìn người năm cũ
Đâu rồi mái tóc xuân xanh?

Thổi bùng lên bao nỗi nhớ
Mây bay lạc mất đường trăng
Nếu như vẫn còn duyên nợ
Chờ nhau...dẫu có muộn màng

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

CHÚT TÌNH VỚI NƯỚC NON QUẢNG NGÃI







Thiên Ấn Niêm Hà sừng sững tọa

Cỏ tranh xanh rỡn nắng ươm vàng 
Ríu ran trong gió lời  từ biển
Tình yêu Xứ Quảng tự ngân vang 


Trầm mặc linh thiêng Thiên Ấn Tự 
Vọng tiếng Chuông Thần đêm vắng thanh 
Ngàn sao chiếu xuống tấm lòng thành
Tình quê lan toả ...vòng tay ấm

Thả hồn lơ đãng ngắm Long Đầu
Thiên Bút vẽ mây trên TRà Khúc 
Gió về lay động đôi bờ trúc 
Bầy trẻ chăn trâu thả cánh diều

Sông Trà uốn lượn ôm thành phố
Làng mạc thôn quê đẹp nao lòng 
Có khi giận dữ xô thành lũ
Cuộn đỏ hờn ghen phá nát sông

Lũ đã đi qua còn để lại 
Phù sa nâu đỏ cát mịn màng 
Bầy Don nhỏ cựa mình khe khẽ
Cá Bống về ngược nước giăng ngang 

Nắng dọi Chùa Hang sâu thẳm núi 
Một giọt nước rơi đỉnh mái chùa 
Vọng tiếng kinh cầu lòng thanh tịnh 
Hướng về nẻo phật tự nghìn xưa

Mỹ Khê, Sơn Mỹ em mời gọi
Biển mãi mênh mông sóng gợn tình 
Cát trắng thơm tho nằm nín lặng 
Nghìn năm réo gọi vẫn chưa quên 

Vẫn tưởng Sa Huỳnh ngày trở lại 
Em sẽ bên tôi kể chuyện lòng 
Ghềnh Đá Châu Me từng con sóng 
Vọng buồn bao hẹn ước trăm năm.

Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

LỜI TỪ TÂM-Nợ Một Cuộc Tình



Em cô gái nhà quê hiền hậu
Chỉ cầu mong bến đậu bình yên
Tâm hồn trong sáng dịu hiền
Nết na hoc giỏi có duyên mặn mà

Tuổi đôi chín...bao la trời rộng
Mối Tình Đầu thơ mộng bay ngang
Tình yêu trong sáng nhẹ nhàng
Ngập tràn hạnh phúc chẳng màng thế nhân
……………….
Nhưng chẳng được phúc phần ấy mãi
Em thơ ngây chưa trải tình trường
Nghe người lớn nói đừng thương
Đang tâm vứt bỏ yêu thương mặn nồng
……
Em không nghĩ tâm hồn anh khổ
Vì thấy anh vô số cô theo
Sự vô tâm ấy đã gieo:
Trong anh hụt hẫng... đuổi đeo cả đời
………………..
Em lấy chồng vui cười sánh bước
Chẳng màng chi bội ước ngày xưa
Rồi vào buổi tối gió mưa
Tin anh nằm đó vẫn chưa nguôi tình

Em cùng với chồng mình chao đảo
Vội tìm về …tin báo mong sai
Vượt qua một chặng đường dài
Nghe anh thổ lộ….em sai thật rồi
…………
Thời gian lặng lẽ trôi xa lắc
Lời xin lỗi này chắc muộn rồi
Mong anh nơi ấy thảnh thơi
Em đang sống tốt như lời anh mong

Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013

LỜI TỪ TÂM-Mối Tình Đầu




Em đi tìm niềm vui trong ký ức
Gói nỗi buồn ray rứt xưa xa
Bắt gặp kỷ niệm tình ta
Chợt bao hồi ức tách ra một dòng
………..
Mối tình đầu:nhớ, mong, đón, tiễn
Anh tỏ tình trước biển người ta
Bất ngờ... em đã khóc òa
Bao nhiêu kỷ niệm sân ga Nội Bài

Xa nhau bao ngày dài thi đấu
Anh trở về in dấu nụ hôn
Lại em sợ hãi mất hồn
Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn đến xem

Tình đầu lặng lẽ êm trôi mãi
Trong hành trình anh phải đi xa
Tình yêu không thể nhạt nhòa
Với bao nhung nhớ vỡ òa trong thư

Em... giáo sinh vô tư, thùy mị
Chỉ mộng mơ chẳng nghĩ vấn vương
Mong sao mau hết “Nhật Trường”*
Để ngày gặp gỡ yêu thương dâng trào

Tình anh biển ngọt ngào xanh mát
Sóng tình dâng xô dạt thuyền em
Mối tình thơ mộng êm đềm…
Một ngày rẽ sóng thuyền em lạc bờ

Anh trở về thẫn thờ ngơ ngác
Sân ga cũ dáo dác nhìn quanh
Bao người yêu quý đón anh
Sao anh hụt hẫng tròng trành bước chân

...............

Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

LỜI TỪ TÂM
















Em rong ruổi đi tìm hạnh phúc
Thầm mang theo lời chúc của anh
Lời anh cả tấm chân tình
Nên em gặp đựợc bến bình yên vui
……………..

Thuyền tình ta ngậm ngùi rời bến
Bởi phận người đã đến khúc quanh
Em ngồi khóc hận trời xanh
Chia lìa hai đứa chúng Mình tại sao?

Anh nằm đó với bao hồi ức
Nhờ người tìm...ao ước gặp em
Anh chờ khắc khoải ngày đêm
Vô tình em biết nên tìm về thăm

Anh nói lời thì thầm vĩnh biệt
Anh ra đi em biết… được rồi
Âm dương cách trở hai nơi
Trong anh em vẫn là người yêu thương

Trần gian anh chẳng vương ,vướng bận
Chỉ thương em lận đận mà thôi
Hai Mươi mấy Hạ qua rồi
Hôm nay em viết những lời từ tâm

Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

THƯƠNG GIANG ĐẦU LY BIỆT-Từ Khúc




Thương Giang đầu ly biệt
Trong đục cách đôi bờ
Chẳng ai mong dòng đời hai ngả
Nhưng sao tình hững hờ
Bước chân đi sao nỡ
Người ở lại bơ vơ
Dõi mắt trông theo buồn lữ thứ
Biết người tỉnh hay mơ

Giờ cạn ly tiễn biệt
hẳn quên bận tương phùng
Nước mãi trôi nhưng sầu vẫn đọng
Bao giờ thôi nhớ mong
Ngày thôi không nghe tiếng
Đêm lặng lẽ cô phòng
Mộng đã tan và tình đã mất
Phận...Một đời long đong.

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

NGỰA HỒNG MỎI GỐI -Từ Khúc





Ráng chiều vương ải bắc
Nhạn lạc tiếng kêu bầy
Trăm năm một khúc buồn xa xứ
Người về đâu có hay
Mộng ngày xưa xáo động
Đời lạc bước bèo mây
Ngựa hồng mỏi gối... chồn chân bước
Lệ tràn lên mắt ai

Đêm dài ôm gối đợi
Người vẫn mãi bên trời
Đêm xuống sương giăng mờ bóng nguyệt
Nhạt phai luôn dáng người
Cành liễu buồn ủ rũ
Đời đâu bỗng dưng vui
Ngày sau rồi đến ngàn sau nữa
Biết ai buồn hơn ai!