Thứ Năm, 2 tháng 6, 2016

Cảm Nhận Bài Thơ Em Vẫn Là Em Của Tác Giả Lê Thị Bạch Huệ



Sài Gòn đã bước vô mùa nắng, nhưng thi thoảng vẫn còn những cơn mưa bất chợt, lạc lõng,làm cho tiết trời se se lạnh vào buổi chiều và đêm đến . Cái lạnh bất thường nơi đây có lẽ đã góp phần đưa nhiều nỗi niềm, hoài niệm ùa về! nhất là với những người phụ nữ đã và đang ở khúc giao mùa giữa Thu và Đông của đời mình.
Bài thơ Em Vẫn Là Em của tác giả Lê Thị Bạch Huệ chính là một khúc tâm tình hoài niệm như thế.

Em Vẫn Là Em

Em vẫn là em của thời đam mê ấy
Em vẫn là em với lá úa ven đường
Trời mù sương cỏ ướt có vấn vương
Đếm sợi nhớ sợi thương mùa đông đến !

Em vẫn là em chắt chiu nhiều kỷ niệm
Góp nắng vàng đem kết tóc huyền bay
Em vẫn là em bên bến vắng sông dài
Ngồi buồn ngắm dòng đời đang cuộn chảy

Em vẫn là em một lần khờ dại
Chuyện ngày xưa giờ nhắc chỉ thêm buồn
Em vẫn là em với những đoạn đường
Chiều nhạt nắng hai mình ngồi lặng lẽ !


Em vẫn là em vẫn là em nhé !
Dù mai này…. em không phải là em-(Lê Thị bạch Huệ)

Bài thơ được tác giả gửi gắm tình ý vào thể  thơ tự do với những câu từ gần gụi, tình cảm không cầu kỳ trau chuốt, nhưng được lựa chọn  kỹ lưỡng, sắp xếp theo một giai điệu để chuyên chở cả một khối tình sâu nặng!

Em vẫn là em của thời đam mê ấy
Em vẫn là em với lá úa ven đường
Trời mù sương cỏ ướt có vấn vương
Đếm sợi nhớ sợi thương mùa đông đến !

Như tôi đã nói ngay từ đầu, khi “mùa đông đến” người ta hay hoài niệm! Ở đây, ngay những câu thơ mở đầu này chị đã “đếm sợi nhớ sợi thương…” từ thủa “ đam mê ấy”Thủa ấy là bao lâu để đến bây giờ đã là “lá úa ven đường”?
Tôi đã thấy  chị đong đếm kỷ niệm kỹ càng, chứ chẳng phải chỉ là “trời mù sương”, nhìn thấy cảnh “cỏ ướt” đẫm và chị thấy “có vấn vương” trong lòng đâu!

Thật lạ tại sao suốt một giai đoạn dài của một đời người và nhất là lại là phụ nữ nữa, mà chị lại khẳng định đi khẳng định lại rằng “em vẫn là em” nhỉ! chẳng lẽ chị chưa hề có sự thay đổi ư?
Mang theo câu hỏi này ta vào khổ thơ tiếp

Em vẫn là em chắt chiu nhiều kỷ niệm
Góp nắng vàng đem kết tóc huyền bay
Em vẫn là em bên bến vắng sông dài
Ngồi buồn ngắm dòng đời đang cuộn chảy

Tới đây chị nói rõ thêm cái điều khẳng định mình vẫn mãi là mình bởi vì chị đã “chắt chiu nhiều kỷ niệm” xưa nay vẫn vậy. Chung thủy ,dịu hiền chờ đợi một thời “bên bến vắng sông dài”. Thời gian nghiệt ngã đã ghi dấu lên mái tóc nhung huyền xưa, giờ đây đã pha sương. Tôi chợt nghĩ : Chị “góp nắng vàng” bao nhiêu và bao lâu rồi mới “đem kết” thành “tóc huyền bay”.
Ba động từ trong một câu thơ “góp, kết, bay” và chị đảo chỗ đứng động từ “bay” ra sau làm tăng thêm ý nghĩa của câu thơ miêu tả mái tóc không còn đen nhánh như ngày xưa nữa.
Lại thêm một lần chị khẳng định “em vẫn là em” thủa ấy, mặc dù có “buồn” đôi chút, vì “dòng đời vẫn đang cuộn chảy” chứ chưa êm đềm lặng sóng.

Em vẫn là em một lần khờ dại
Chuyện ngày xưa giờ nhắc chỉ thêm buồn
Em vẫn là em với những đoạn đường
Chiều nhạt nắng hai mình ngồi lặng lẽ !

Phải chăng đây là một chút thầm xót cho một cuộc tình thời thơ mộng đã xa? Bốn câu thơ hoài niệm với thật nhiều cảm xúc được chị nhớ lại . Thuở ấy có một “chiều nhạt nắng hai mình ngồi lặng lẽ”. Chị ơi! Có phải tại trời “nhạt nắng” nên cuộc tình xưa phai nhạt. Hay bởi dòng đời chưa êm ả kia, khiến chị đã có quyết định “khờ dại” để bây giờ nhắc lại chuyện xưa “chỉ thêm buồn”.

Và, dù sao đi nữa. Dòng hồi ức vào buổi chiều chớm đông hôm nay cũng được chị kết lại bằng hai câu
Em vẫn là em vẫn là em nhé !
Dù mai này…. em không phải là em !

Chị tha thiết khẳng định rằng Em vẫn là em, nhưng thêm ở đây một sự tự nhủ với lòng mình rằng ‘ vẫn là em nhé !’ nghe sao bùi ngùi xót xa. Chị đã biết là rất khó đây, nhưng tự nhủ lòng hãy cố gắng. Để cho ‘mai này"...
Khi mái tóc pha sương hay là tuyết trắng phủ che đi màu tóc ‘nhung huyền’ ngày ấy... Đám đồi mồi rủ nhau tô điểm làn da mịn màng thời thiếu nữ,  Đôi môi Căng mọng ngày nào, không còn thắm sau nghiệt ngã của thời gian.
Dẫu vậy thì trái tim và tình yêu tình cảm vẫn mãi ‘là em’ như ngày xưa, như hôm nay và đến mãi sau này vẫn vậy. Chị muốn gửi thông điệp ấy đi ngay từ lúc mà chị viết khúc tâm tình này. Đây cũng chính là điều chị tự nhủ lòng và cố gắng để chị sẽ làm được điều ấy ! Tôi tin, chị tin và mong bạn hãy cùng tôi chúc cho chị sẽ: Em Vẫn Là Em khi mùa đông của cuộc đời lan đến bao phủ thời xuân sắc của chị... ! Ta vẫn gặp một tâm hồn trong sáng, một trái tim yêu thủy chung dịu dàng nồng nàn tình cảm như thủa đôi mươi, trong nhan sắc của một bà lão phúc hậu.

Sài Gòn 23/12/2013
Huỳnh Xuân Sơn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét