Thứ Hai, 25 tháng 12, 2017
THƠ 6 CHỮ
Lỡ Làng
Hẹn nhau hội Làng sánh bước
Gửi trao mộng ước ương uyên
Ngờ đâu trăng buông bức vách
Che màn hát hội giao duyên
Phải chăng anh quên lời ngỏ
Phải chăng thuyền bỏ bến neo
Hay bởi vầng trăng lu tỏ
Buồn gieo lên Thu trăng gầy
BÀI THƠ TỰA ĐỀ
Nửa khuya sương giăng bàng bạc
Chiều buông gió bấc lạnh đầy
Ngày đông mưa phùn rơi nhẹ
Đêm thâu buốt giá thân gầy
Cành nghiêng sầu trơ trụi lá
Tuyết rơi nhẹ pha trắng trời
Thuyền xưa tìm về bến cũ
Đâu hay tình đã tan rồi
SƯƠNG GIĂNG BÀNG BẠC
Lầu cao sương giăng bàng bạc
Đàn rung một khúc tơ lòng
Gió lay… từng câu rời rạc
Cô miên mấy giấc chập chờn
Thương người vẫn đang phiêu bạt
Bên trời mấy nẻo quan san
Ngựa hồng bao giờ quay gót?
Tơ chùng thêm nỗi cô đơn
GIÓ BẤC LẠNH ĐẦY
Hiên ngoài gió xô lạnh buốt
Rẩy run áo mỏng che người
Bao mùa đông về bất chợt
Yêu người từ thủa hai mươi
Phòng trong lò than tí tách
Nhóm nhen hơi ấm đôi tay
Tình duyên trao người lữ khách
Đâu hay gió bấc lạnh đầy
MƯA PHÙN RƠI NHẸ
Bụi mờ vương trên mái tóc
Nhẹ rơi từ thủa xa người
Nẻo xa một thân cô độc
Mặc ai xót phận lạc loài
Từng chặng buồn tênh lê gót
Đường trơn quỵ ngã…bên đời
Làm sao kịp về cố quận
Để nghe sầu chia hai nơi
BUỐT GÍA THÂN GẦY
Gối đơn xô lệch đôi vai
Buốt giá thân gầy đêm vắng
Chăn Chiên cuộn mình im lặng
Nhịp tim nhẹ đập miệt mài
Một lần… thế là mãi mãi
Tỉnh say chỉ yêu một người
Nhạt môi sầu nghe tê tái
Biết còn ai gọi.. Người ơi! ?
CÀNH TRƠ TRỤI LÁ
Sầu đông chiếc lá cuối ngày
Rơi vào nhà ai mất hút
Tìm em giật mình bất chợt
Nhạn vừa mỏi cánh qua đây
Tiếng kêu lẻ bầy se thắt
Cành trơ trụi lá héo gầy
Vói tay chạm vào ký ức
Ai người đang trở về đây?
TUYẾT PHA TRẮNG TRỜI
Nhẹ tay xoa từng bông tuyết
Hình như vừa rớt đêm qua
Đỉnh cao trắng trời tuyết phủ
Khuất che mất bóng trăng tà
Ngựa hồng bao giờ trở lại?
Tơ duyên ngày tháng phôi pha
Nhớ ai như nhân tình ấy
Người đã quên… tình đã xa…
THUYỀN XƯA BẾN CŨ
Chèo khua nơi đầu bến vắng
Thuyền xưa nay đã quay về
Xót thân hai bàn tay trắng
Mãi tìm mấy khúc đam mê
Tương phùng đánh rơi câu hát
Xa nhau gẫy vụn lời thề
Lỡ làng chút duyên con gái
Thuyền ơi! Buồn trôi lê thê…
TÌNH ĐÃ TAN RỒI
Một đời tưởng như ước hẹn
Cùng ai khắp nẻo đường trần
Xuân thì trôi qua khóe mắt
Hạ buồn nắng rớt bên sông
Thu sang cựa mình lá rụng
Đông tàn giá rét cô đơn
Trăm năm sầu đông mấy độ?
Thiên thu buồn rơi bao lần?
Gió Từ Đâu Đến?
Gió từ ngàn khơi thổi lại
Mang theo hương vị mặn nồng
Cả khi triều dâng biển động
Tình em vẫn mãi mênh mông
Gió từ non cao tràn xuống
Mơn man giấc mộng đêm hè
Một mai chim về rừng thẳm
Tìm nhau vạn nẻo sơn khê
Gió từ thung ngàn lan đến
Nhẹ vờn sương khói mong manh
Trở mình nhìn người năm cũ
Đâu rồi mái tóc xuân xanh?
Thổi bùng lên bao nỗi nhớ
Mây bay lạc mất đường trăng
Nếu như vẫn còn duyên nợ
Chờ nhau...dẫu có muộn màng
Khúc Giao Mùa
Hạ vương mấy nốt dịu dàng
Thấy như mình còn duyên nợ
Tình thu len nhẹ mênh mang
Mình tay đan tay chung lối
Nhưng mà gió luôn nóng vội
Uà về làm rối tóc em
Gỡ lần từng sợi bao đêm
Vừa suôn ngỡ thu chưa tới
Thoảng nghe mùa gọi ngoài song
Tưởng Thu nóng hổi trước thềm
Ngỡ ngàng nhận ra sương lạnh
Chừng như đông vuốt mi em
Khi Đã Yêu Người
Cơn gió lọt qua khung cửa
Mang theo hơi lạnh đầu mùa
Ngày mai tình không còn nữa
Buồn rơi theo mấy hạt mưa
Gíá rét đong đầy ký ức
Co ro một dạo yêu người
Nhịp tim buồn trong lồng ngực
Yêu người từ thuở hai mươi
Bàn tay xoa... xua nỗi nhớ
Làm sao che kín bàn tay
Mai em trở về phố chợ
Mưa phùn che khuất thân gầy
Tuổi em đông buồn mấy độ
Từ khi biết đã yêu người
Thôi đừng trách nhau duyên số
Mùa đông buốt lạnh một đời
Nay ta trở về chốn cũ
Nhìn em lận đận bên đời
Bạc đầu làm thân lữ thứ
Người yêu ơi! Dáng xưa ơi!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét