Thứ Hai, 25 tháng 12, 2017
THƠ LỤC BÁT (Copy) 1
Ầu ơ cánh võng ngày nắng hạ
Xưa trước nhà cây lá bâng khuâng
Sáo tôi cao vút trong ngần
Tiếng ca của bạn nhiều lần hòa chung
Niềm vui đói no cùng san sẻ
Thủa thầy cô giáo trẻ lương “còm”
Phát rừng cuốc rẫy trên non
Dệt nên câu chuyện vẫn còn tới nay
Thế mà chỉ đôi ngày dăm bữa
Vì cớ chi bỏ nửa tình thâm
Bên nhau niềm nỗi âm thầm
Ai ơi có biết bao năm nghĩa tình
Nghiêng
Nghiêng theo bóng nắng chiều tà
Nghiêng cùng khao khát đưa xa lại gần?
Nghiêng an ủi ấm tình thân
Nghiêng mơ giây phút quây quần ngày xưa
Nghiêng hai mùa nắng cùng mưa
Nghiêng về ôm ấp bốn mùa hương quê
Nghiêng tìm hoa cỏ ven đê
Nghiêng che lời ước hẹn thề ngày xanh
Nghiêng trôi xa mãi cuộc tình
Nghiêng còn đây chỉ một mình ta nghiêng
Không Đề
Cho tôi
Tìm lại khát khao
Cho tôi
Neo lại bến nào yêu thương
Cho tôi
Thả hết vấn vương
Cho tôi
Thanh thản trên đường tìm Em
Cho tôi
Yên giấc mỗi đêm
Cho tôi
Lặng sóng bên Em Thơ à!
Trông Đợi
Mải tìm con ở quanh nhà
Nào hay con lại ngóng cha nơi này...
..........
Anh ơi! Có biết có hay?
Má con em vẫn đêm ngày Đợi Trông
Từ khi giặc đến biển đông
Giàn Khoan tàu chiến sắp vòng bủa vây
Con thuyền thúng kiếm cơm ngày
Lên bờ nằm nghỉ…có hay ngọn nguồn
Anh theo tàu vượt trùng dương
Vươn khơi bám biển ngư trường Hoàng Sa
Con mình nhỏ hẳn nhớ cha
Lòng em canh cánh khơi xa ngóng chồng
Phải đâu sợ bão lốc giông
Phải đâu chỉ nhớ với mong anh về
Ngoài kia giặc đến ngay lề
Sóng lòng dân Việt tràn về biển Đông
Trái tim dòng giống Lạc Hồng
Mình chung nhịp đập tiếng lòng nước non
Biển còn nước Việt mới còn
Nơi anh giăng lưới "tình tròn lý ngay"
Thềm lục địa nước Việt này
Mong anh vững dạ chung tay giữ gìn
Má con em vững niềm tin
Vòi rồng chúng lấn chúng phun làm càn
Ngư dân mình vẫn bình an
Tàu đầy tôm cá hân hoan anh về
Còn Đây...
Còn đây nguyên vẹn ước mơ
Còn đây chỉ chút thẫn thờ vấn vương
Còn đây đầy ắp yêu thương
Còn đây phía trước con đường thênh thang
Còn đây thêm những riêng mang
Còn đây khao khát dâng tràn trong tim
Còn đây tình bạn ấm êm
Còn đây nỗi nhớ khi đêm buông mành
Còn đây bao tấm chân tình
Còn kia cả ánh bình minh đang chờ!
Vu Vơ
Một dàn hoà tấu trên cao
Ngân hà một dải yêu sao nơi này
Cùng nhau cất tiếng mê say
Cung trầm cung bổng ngàn dây kết thành
Bỏ
Cắt đi chỉ sợi tóc thôi
Buồn vương khoé mắt đầy vơi nỗi niềm
Thế mà để lánh ưu phiền
Bỏ luôn một khúc nhớ quên giờ này
Lầm
Nhìn lầm...giờ trách ai đây
Lạnh lùng xoá bỏ... phút giây đau lòng
Thơ ơi hãy hiểu tôi mong
Yêu bài thơ lắm nhưng không hợp thời
Thảnh thơi! tìm chốn rong chơi
Kẻo vương vấn bụi...nụ cười héo hon
Thơ ơi câu chữ vẫn còn
Chỉ là ghép lộn... vui buồn mà thôi
L
Tặng Em
Tay cầm một giấc chiêm bao
Tặng em thay chút ngọt ngào thơ ca.
Sợ rơi ánh mắt ngọc ngà
Sợ tuôn bao giọt sương sa lệ sầu.
Lặng nghe nắng hẹn mùa ngâu
Khi về mang mấy nhịp cầu yêu thương.
Liêu trai bao bận hoang đường
Tơ duyên thao thức mấy phương hẹn thề.
Chi bằng giữ lấy đam mê
Xôn xao gió gọi thu về đầu non.
Yêu em từ thủa hồng hoang
Dòng sông chưa có- Non còn nằm nôi.
Giờ đây sông cạn bãi bồi
Chỉ còn trơ lại tình tôi lỡ làng.
Tặng em để lúc sang ngang
Khoe đôi môi thắm muộn màng vì nhau.
Hạ Về
Hạ về cho mắt ai cay
Xưa trao lưu bút vào ngày chia xa
Dưới chiều Phượng đã ra hoa
Tiếng ve từ giã bạn, ta bồi hồi
Nhìn quanh ngân ngấn lệ rơi
Hạ vàng mực tím một thời còn đây
Hạ ơi! đâu tuổi thơ ngây?
Hạ ơi! đâu những tháng ngày mộng mơ?
Hạ ơi! có kẻ ngu ngơ
Lắng nghe tiếng hạ thầm chờ đợ ai
Quên đi nắng ngả chiều phai
Viết câu thương nhớ... hạ ngoài song thưa
Bâng Quơ
Bâng Quơ niềm nỗi gửi ai
Quên Đài xa Lộc ngậm ngùi với Bân
Bâng khuâng giữa tiết Xuân phân
Hỏi bông cúc dại có cần giọt sương?
Hỏi lòng bấy bận nhớ thương?
Hỏi trời nắng ấm đã vương bao lần?
Phải chi đừng có phân vân…
Phải chăng không nỡ ...khi Xuân chẳng còn
Đành thôi ... Nghe tiếng nỉ non
Bâng quơ...gửi chút sắt son muộn màng!
Đêm Trăng...
Đêm bàng bạc ánh trăng treo
Ngọn cây lá cỏ lặng theo tiếng lòng
Trên cao mây vẫn bềnh bồng
Hình như gió lạc đường không biết về
Tóc phai dưới ánh trăng thề
Sợi thương sợi nhớ bốn bề buông lơi
Hình như ý đợi sương rơi
Đón từng giọt gửi đoạn đời đục trong
Giọt nào chở những ước mong
Giọt nào chở mối tình hồng vương mang
Giọt nào hạnh phúc chứa chan
Giọt nào hờn tủi lệ tràn khổ đau
Niềm thương nỗi nhớ gửi đâu ?
Lục ngăn ký ức bên nhau gửi vào?
Đợi thêm một giọt xôn xao
Bình minh hửng nắng ngọt ngào giọt yêu
Dòng sông sẽ tới biển khơi
Dòng đời khao khát biết rồi về đâu.
Dòng sông trong đục nông sâu
Dòng đời ai biết rồi màu gì đây.
Dòng sông chảy miết đêm ngày
Dòng đời ai biết cuồng quay nơi nào.
Dòng sông về biển nao nao
Dòng đời vạn biến thấp cao trập trùng.
Sông về biển bến cuối cùng
Còn ta biết được bến dừng nơi đâu?
Nhớ Sông Thương
Thương Giang trong đục một dòng
Ru hồn lữ khách nặng lòng thi nhân
Thương Giang tình nặng vô ngần
Sông quê yêu dấu muôn vàn nhớ thương
Một phần hồn gửi quê hương
Một phần rong ruổi dặm trường can qua
Sông Thương tên của chia xa
Đưa người bến cuối lệ nhoà dòng sông
Đọc thơ bạn gợi ước mong
Một ngày gần sẽ tắm dòng nước Thương
Còn giờ ngồi lại vấn vương
Thả hồn về với cố hương vui buồn
Nhớ Mùa Lá Sấu Rụng
Tháng năm hạ chớm bước sang
Nhớ da diết thảm lá vàng buông lơi.
Lá rơi bên tiếng chia phôi
Bước từng bước nhớ...đầy vơi ngày hè.
Cội già lặng lẽ bên lề
Nhìn muôn cánh lá bay về nơi đâu.
Dăm ba chiếc mắc giăng sầu
Bay lên muốn hỏi nơi đâu buông mình.
Sấu ơi! đời sấu nặng tình
Xuân đi lá rụng cho mình nhớ tôi!
Thảm vàng ngập lối vừa rơi
Gọi tên ký ức gửi nơi cội già.
Chớm Hạ
Hoa xoan tạm biệt đi rồi
Dẫu buồn hoa gạo cũng vồi vội qua
Tháng tư sắc trắng kiêu sa
Hương yêu đài các của hoa loa kèn
Cũng vừa ghé bến thăm Sen
Tháng năm có lẽ là em xa chàng
Đi đâu vậy? chớ vội vàng
Hạ vừa mới chớm xin nàng dừng chân!
Khúc Tình Hạ
Hạ vừa mới chớm bước sang
Mở ngăn ký ức dâng tràn nhớ thương
Bao năm rong ruổi đoạn trường
Biết chăng lòng kẻ tha phương nặng tình
Hạ xưa nguyên vẹn dáng hình
Ai trong tà áo trắng tinh mỉm cười
Mực phai lưu bút nghẹn lời
Ve ngân phượng nở xa xôi cũng về
Với ai hơn chút bạn bè
Ai cùng khắc chữ vụng về trên cây
Ai ơi! thư viết còn đây
Ngập ngừng lần lữa trao tay...tại mình!
Viết ra một áng thơ xinh
Gửi theo làn gió chút tình ngày xanh
Xin đêm một giọt sương lành
Ép thêm cánh phượng gói thành Hạ Nay
Tình
Trăm năm học nghĩa Vuông Tròn
Tào Khang giữ vẹn sắt son một đời.
Bên trời hoa nắng hồng tươi
Bên người một đóa sen ngời tỏa hương.
Viết từ Tâm một chữ Thương
Là khi lấp lánh Vô Thường đẹp thay.
Chữ Tình hiện diện xưa nay
Nhịp Tim nắn nót mỗi ngày đẹp thêm.
Quá nửa đời người xuôi ngược
Vẫn còn vẹn nguyên ký ức xa xưa
Phơi mình nắng mưa ngày Hạ
Tấm áo mỏng manh buốt giá tháng Đông
Từng hạt cơm ôm khoai sắn
Nuôi lớn con nay may mắn danh thành
Chẳng gặp ngày xanh ấy nữa...
Dáng hình mẹ cha bên cửa ngóng trông
Mãi vẫn in trong tâm trí
Mỗi khi về cùng thủ thỉ... nhớ thương
Núi luôn lặng lẽ ngắm nhìn
Màn Luân vũ nắng xuân tràn trên trang
Núi ngân khát vọng nhẹ nhàng
Tình thơ theo gió xuân sang dâng đầy
Núi mơ gắn kết xưa nay
Nối vòng tình bạn tràn đầy niềm vui
Góp gom từng giọt sương đời
Sẻ chia trao nhận tâm ngời sáng tươi
Thế mà Núi phải ngậm ngùi
Cô đơn núi đứng giữa trời bão giông
Ai người thấu hiểu Núi không
Ai người ước muốn thật lòng Núi vui
Núi mơ cánh Nhạn giữa trời
Một mình dõi bóng Thơ trôi lặng thầm.
Khúc Thơ Xuân
Vườn Thơ cảnh sắc trong ngần
Đào Mai đang báo tin xuân rộn ràng
Én chao nghiêng cả nắng vàng
Yến Oanh lảnh lót ca vang khắp trời
Chồi non khe khẽ mỉm cười
Ngập ngừng giây lát khoe đôi má hồng
Duyên sao sương sớm thẹn thùng
Nghe như Xuân đến xuôi cùng thuyền thơ
Hội Lim ai đã hẹn về
Để ai thơ thẩn bên lề Cái Quan
Quai Thao duyên dáng Tứ Thân
Giao Duyên...Kết Bạn... tần ngần trao nhau
Trầu têm cánh phượng ngày nào?
Nồng cay nỗi nhớ đượm màu tháng năm
Bôn ba tứ xứ hẹn thầm
Áo the guốc mộc ngày xuân sẽ về
Tri âm...Giã bạn...cùng nghe
Liền Anh Liền Chị hẹn thề Giao Duyên
Trăng rằm đổ xuống mạn thuyền
Trách Quan Họ để ai quên đường về!
Thơ Xuân Trao Tình
Sớm Xuân ai thả thơ bay
Mang mang người ấy mãi say cuộc tình
Trách ư? thôi tự trách mình
Làm thân lữ thứ lênh đênh nẻo về
Biết bao giờ cập bến mơ
Để cho thuyền được neo bờ tâm giao
Đợi xuân về với khát khao
Mặt sông lặng sóng thôi xao động giòng
Trách chi thân Sáo trong lồng
Trách chi cánh Nhạn trên không lẻ bầy
Thôi đừng trách nữa… sớm nay
Nàng thơ vừa đến trao tay Xuân Tình
Bốn Mùa
Bốn mùa phần phúc trời trao
Nhân sinh một kiếp người nào ...thế thôi
Xuân vui cây nảy lộc trồi
Hạ về réo rắt ve cười hát ca
Thu về gợi nhớ trong ta
Tình yêu niềm nỗi bài ca cuộc đời
Đông về lá chẳng còn rơi
Cây trơ trụi trước cuộc đời bão giông
Nhưng mà... ai chẳng có Đông
Khoảng trời se lạnh cho lòng rưng rưng
Đông buồn là nỗi niềm chung
Ủ tình Xuân đến nắng hồng đón ta
Giật mình...
Nhẩm đốt ngón tay
Mới hay xuân đã đến ngay ngoài thềm
Đông còn vương vấn sương đêm
Lòng đang thổn thức mang thêm lạnh về
Ngỡ ngàng
Đón nắng bên hè
Cành mai nở sớm lắng nghe xuân chào
Én về trước ngõ liệng chao
Tin xuân rộn rã xôn xao trong lòng
Hân hoan
Đón khoảng trời hồng
Chia xa khúc nhạc mùa đông lạnh lùng
Tình xuân náo nức riêng chung
Bên nhau hát khúc Tương Phùng chào xuân
Hình Như...
Hình như mù đã giăng mành
Một màu xám ngắt trên cành khẳng khiu
Đông về khẽ gọi mùa yêu
Mang theo gió lạnh với nhiều đêm sương…
Hình như tôi vẫn vấn vương
Mùa đông ngày ấy sông Thương cạn lòng
yêu thương… Mù khắp khoảng không
Gió từ phương bắc lạnh lùng bủa vây…
Hình như ngày ấy đâu đây
Hình như lời ấy chưa say bao giờ
Hình như tôi vẫn đang mơ
Mùa đông không lạnh đang chờ đón tôi
NỖI NIỀM ĐÔNG SANG
Thu đi khuất bóng lá vàng
Vương vương chút gió nhẹ nhàng sang đông
Còn đâu những ánh vừng hồng!
Còn đâu mây trắng trời trong chiều về!
Còn đây xám ngắt não nề
Bủa vây giăng mắc bốn bề quanh tôi
Biết là khó níu nụ cười
Biết là sẽ đến và rồi sẽ đi
Còn đây vương khóe Tường Vi
Giọt thương giọt nhớ giọt thì ngẩn ngơ
Còn bao nhiêu giọt thẫn thờ
Mùa đông mang đến cùng thơ tặng người !
GIỌT SƯƠNG MAI
Ơ kìa!
Một giọt long lanh
Gương cầu nhỏ xíu soi hình của em
Ai mang đến tặng trong đêm
Âm thầm lặng lẽ…khi êm giấc nồng
Ơ kìa!
Ánh nắng đằng đông
Vàng xanh đỏ tím cam hồng đan xen
Màu yêu ấy đã thân quen
Soi chung giọt nước đậu trên cánh hồng
......
Bỗng dưng sao thấy phập phồng
Âu lo…Bên giọt sương long lanh buồn
VỌNG PHU BÌNH ĐỊNH
NÚI BÀ* sừng sững trong mây
Nàng bồng con đứng.. đêm ngày nhớ thương
Gập ghềnh... lên đỉnh HÒN CHUÔNG*
Gian truân mũi ĐÁ GIĂNG* buồn xót xa .
Mặc cho gió táp mưa sa
Mặc cho nắng lửa phong ba... vẫn chờ
.....
Chuyện kể từ thuở ban sơ
Hai anh em nghịch chẳng ngờ nhát dao
Cuộc đời oan nghiệt làm sao
Anh em gặp lại với bao tình nồng
Se duyên kết tóc vợ chồng
Rồi khi phát hiện...đau lòng chàng đi
Còn nàng không hiểu chuyện gì
Bồng con đứng đợi đến khi hóa thành......
.................
tháng 3/2013
*Hòn Vọng Phu đứng trên đỉnh mũi Đá Giăng,trên đỉnh Hòn Chuông và thuộc quần thể Núi Bà...
Biết Đâu
Biết đâu! Trên nẻo dặm trường
Trời cho ta gặp...người thương năm nào
Biết đâu! Đáp trả khát khao
Đường về chung lối tình trao mặn nồng
Biết đâu! Trong cõi hư không
Là miền hạnh phúc đợi mong ta về.
Thơ Trăng còn phải đem phơi
Thì thơ ai được ngời ngời trên Trang
Thi Đàn ơi! dẫu hèn sang
Thơ là rút ruột tâm can tỏ bày
Cho dù thơ có dở hay
Viết ra thơ để giãi bày...và mong
Bớt đi chút sóng trong lòng
Thêm lời chia xẻ bạn trong Thi Đàn
Thơ mà ai nỡ bán buôn
Cớ chi Trăng phải buồn mà PHƠI THƠ
Thơ Trăng ai nỡ làm mờ
Để giờ ngơ ngác,bao giờ hết phơi?
Đơn Phương
Phận tôi cơ cực dặm dài
Ba chìm bảy nổi đường đời bão giông
Thương em chỉ biết thương không
Bây giờ em đã có chồng từ lâu
Gia đình hạnh phúc bên nhau
Vợ chồng em ấy nhà lầu xe hơi
Em luôn hiện diện trong tôi
Nhưng còn lời ngỏ một đời tôi chưa
Sai Rồi
Chắc rằng tôi đã sai rồi
Yêu em chất chứa đầy vơi tình nồng
Nhưng luôn chỉ để trong lòng
Không mang bày tỏ sao nàng biết đây
Bây giờ tình chất dồn đầy
Lại mang trách cứ biện bày bằng thơ
Chắc đời này mãi bơ vơ
Bạn nhìn tôi khổ. Đừng chờ ngỏ đi.
Tình Khờ
Thương em vốn chỉ thương thầm
Bây giờ hối hận...tình câm thuở khờ
Sáng chiều ra ngẩn vào ngơ
Đành mang nó gửi vô thơ mong rằng
biết đâu nàng đọc được chăng
Hồng nhan ngày ấy sang ngang mất rồi!
Một yêu đức tính thủy chung
Hai yêu đắng chát đã cùng sẻ chia
Ba yêu nặng nhẹ chưa hề
Bốn yêu em đã trọn bề làm dâu
Năm yêu nhậu...chẳng lầu bầu
Sáu yêu mọi lúc chỉ câu dịu dàng
Bảy yêu cả họ mến nàng
Tám yêu Dâu rể nhẹ nhàng em dăn
Chín yêu em chẳng lăn tăn
Dẫu anh đi sớm...lại còn về khuya
Mười yêu hiếu nghĩa "trọn bề"
Vợ chồng san sẻ tới khi "về già"
Thêm tôi chuyên toán yêu thơ
Tưởng mình đơn lẻ... bất ngờ thật vui
Có khi tại toán mất rồi
Toán sao lại để bao người tìm thơ?
Thôi thì toán cũng được mơ
Đâu ai cấm cản...yêu thơ ta làm
Nàng thơ đẹp tựa trăng rằm
Toán văn hợp lại ta chăm trang nhà
Cho vườn thơ ngát hương hoa
Ấm lòng lữ khách ngang qua khu vườn
Nén Tâm Nhang- Đưa Tiễn Đại Tướng
Bác đi trọn vẹn một đời
Về nơi Tiên giới... nụ cười mênh mang
Tâm hồn thanh thản nhẹ nhàng
Bình yên đến cõi Vĩnh Hằng rong chơi
Người đi để lại cho đời
Một Danh Tướng Giỏi…Tâm ngời ánh sao
Hai Cường Quốc* phải ngã nhào
Dưới tài thao lược mưu cao tuyệt vời
Hơn trăm năm một cuộc đời
Làm Thầy- Đại Tướng- làm người nghĩa nhân
Một lòng vì nước vì dân
Mãi là biểu tượng Võ- Văn song toàn
Đưa Người về chốn Cửu Tuyền
Lưu danh trang sử.. trung kiên sáng Ngời
Toàn cầu mất vị Tướng Tài
Nước Ta đau xót bùi ngùi tiễn đưa
*Pháp và Mỹ
Trước Gió
Suy tư trước gió heo may
Mơ về người ấy... nơi này...ngày xưa
Em thơ ngây trước gió lùa
Để vài lọn tóc rỡn đùa môi anh...
Bây giờ làn nước vẫn xanh
Gió Thu vẫn thổi còn anh đâu rồi?
Lòng người ủ rũ, tái tê
Ầm ầm lũ kéo nước về trắng phau
Cả đồng lúa chín trở màu
Ngập chìm trong nước nỗi đau xé lòng
Mênh mông... nước trắng... mênh mông
Nhận chìm thành quả ngóng trông bao ngày
Vụ mùa thu hoạch năm nay
Hết rồi...Lũ cướp...nơi này trống không
Nửa năm công sức nhà nông
Chỉ một cơn bão đã không còn gì
Ngược Dòng...
Đã qua bao tháng năm trôi
Mỗi mùa Thu đến trăng rơi sáng lòng
Thả hồn cao vút tầng không
Chìm vào miền nhớ... ước mong ngược dòng
....
Trở về Thu với tuổi hồng
Thùng thình trống ếch bên dòng sông quê
Rước đèn đón Chị Hằng Về
Mẹ Cha ngơi nghỉ bên hè ngắm trăng
Bầy trẻ "dung dẻ dung dăng"
Bức tranh ngày ấy bao năm không nhòa
...
Cho dù xa đã rất xa
Ánh trăng Thu tới... tuổi hoa... mơ về
Gửi Bạn
Đường về luôn ngắn hơn qua
Do lòng mệt mỏi nên xa...dù gần
Cuộc đời sóng gió cực thân
Qua rồi ta thấy..."hồng trần can qua"
Giống như leo núi...mỏi ta
Khi lên tới đỉnh...gió hòa trời mây
Đắm say...quên hết mỏi này
Đoạn trường từng trải...mới hay "Đăng trình"
Chút Tình Gửi Em Cô Bé Bất Hạnh
Xót đau...thương quá em ơi
Hình người dạ thú đúng nơi Cha này
Đọc Người Cha một đã CAY
Muốn đem vằm xé Cha này mới vui
Giờ đây lại đọc...em ơi
Thương cho em chẳng vui đời sinh ra
Số trời đã định em à
Hãy gắng gượng sống để mà nuôi em
Em ơi máu chảy ruột mềm
Chị em đùm bọc sẽ thêm thâm tình
Người Cha, Dì Ghẻ em khinh
Xin em lưu ý chút tình Mẹ em
Dẫu sao người ấy Cha em
Có là cầm thú vô tâm cỡ nào
Xin em bố thí... dù sao
Vẫn người Cha Đẻ không sao chối từ
Thôi thì khi hắn dật dừ
Không còn chỗ dựa chỗ thờ.... xin em
Cho hắn tá túc mỗi đêm
Hoặc không khi chết cũng nên chôn dùm
Con người hắn vốn con hùm
Xin em cảnh giác...xin em đừng từ
Đây là một chút tâm tư
Gửi em gái nhỏ lớn từ đã lâu
Mong em suy xét trước sau
Cho tròn đạo hiếu mai sau đời nhìn
Tôi đây cũng sẽ cầu xin
Đời em hết khổ... tôi tin em cười
MỘT MÌNH
Chiều thu cảnh sắc rạng ngời
Chốn quen Sỏi Đá bên tôi vắng nàng
Gió đưa khúc hát mơ màng
Tâm hồn muốn trốn đi hoang không đành
Thả mình theo vũ điệu xanh
Mơ cùng hoa nắng lung linh ánh vàng
Cà phê từng giọt nhẹ nhàng
Gõ vào đáy cốc chẳng màng giai nhân
BẾN XƯA
Nhớ ơi ta chất đầy Thuyền
Xuôi dòng Sầu Muộn tìm duyên ngày nào
Động lòng gió cũng xôn xao
Đưa thuyền tìm lại dấu nào? thủa xưa
Dù cho phải kiếm bốn mùa
Ta cùng nhớ vẫn kiếm Xưa suốt đời
NẾU
Nếu làm thơ quên được nghèo
Tôi đây xin nguyện sẽ theo suốt đời
Nếu làm thơ được nguôi ngoai
Tôi đây xin nguyện theo hoài thơ thôi
Nếu làm thơ được thảnh thơi
Tôi đây xin nguyện suốt đời vì thơ
Nếu làm thơ thoát khỏi KHỜ
Tôi đây cũng nguyện hiến thơ đời này
Nếu làm thơ thoát đắng cay
Tôi đây xin nguyện mỗi ngày làm thơ
Nếu làm thơ khỏi bơ vơ
Tôi đây xin nguyện làm thơ suốt đời
Miền Trung thương nhớ trong tôi
Trong lòng bạn cũng đầy vơi nỗi niềm
Miền Trung đau đáu trong tim
Tấm lòng cả nước vẫn tìm về đây
Bao mùa mưa trút nơi này
Bao cơn bão nữa bủa vây quê nghèo
Còn không thì lại gió Lào
Nhưng Miền Trung cũng tự hào biết bao
Vươn lên vượt khó học cao
Chắt chiu dành dụm đã bao đời rồi
Thiên tai cũng phải lui thôi
Miền Trung yêu dấu muôn đời trong tôi
NGUỒN CỘI
Con đi rong ruổi dặm trường
Qua bao nhiêu những con đường xứ xa
Quê hương nguồn cội tuy xa
Trong tim đau đáu quê nhà nhớ mong
Nhớ từng đám lúa trổ đòng
Triền đê bờ nước trong lòng không nguôi
Con nay khôn lớn thành người
Kết từ khó nhọc một đời Mẹ Cha
Lòng Mẹ…
Tuổi hoa con đã qua đi
Mười hai năm học mùa thi cuối cùng
Chiều về chân sáo tung tăng
Mẹ ơi đậu chắc…mẹ mừng nhưng thương
Trong lòng mẹ mãi vấn vương
Biết rằng con lớn…tình thương khác rồi
Nuôi con mười tám năm trời
Vui buồn đời mẹ…nụ cười cho con
Con như một cánh chim non
Muốn tung đôi cánh nhưng còn lo xa
Những khi mình mẹ ở nhà
Con sang thủ thỉ mong là mẹ vui
«Con đi du học xa rồi
Mẹ đừng có sợ con rời xa nha »
Mẹ mong xa thế con à
Giấc mơ con ước mẹ cha vui lòng
Mười hai năm học đã xong
Nay con đỗ đạt thật không gì bằng
Công danh phía trước thênh thang
Mong con từng bước vững vàng con đi
Ghen Nắng
Anh ghen với nắng thật không?
Nếu anh ghen thật trong lòng Bé vui
Ngày mai gặp Bé sẽ cười
Để anh ngơ ngẩn...thế rồi Bé yêu
Bé yêu tránh nắng sớm chiều
Để bên Bé có anh yêu không buồn
Dòng thơ anh mãi vui tuôn
Trong như mạch nước suối nguồn trào dâng
Trăng lên lòng Bé lâng lâng
Vui vì anh chẳng ghen Hắng phải không?
( Vợ Cũng Thẫn Thờ tác giả Đatnuoc)
Xuân Sơn
*
Đọc thơ:Vợ cũng thẫn thờ
Giật mình tôi nghĩ tới giờ chồng hay
Bởi vì từ bấy lâu nay
Tôi thường vụng trộm đêm ngày trang thơ
Chồng tôi vốn chẳng nghi ngờ
Bây giờ nghĩ sợ tội thơ giấu chồng
Nhưng tin chồng sẽ cảm thông
Giống như vợ bạn. Tôi mong điều này
Vì tôi thơ thẩn đêm ngày
Vẫn tròn bổn phận...không lầy vì thơ
Cảm ơn bạn với bài thơ
Và mong hai bạn luôn mê thi đàn
**
Đatnuoc
Anh Xuân Sơn ở Quy Nhơn
Dám giả làm "vợ" giả hờn giả ghen
Anh ơi tôi đã bao phen
Bị lồng bị lộn bị lèn chổng chơ
May mà cố bám trang thơ
Chứ không thì đã bơ vơ lâu rồi
Được anh chia sẻ cùng tôi
Ơn này hơn cả "đồi mồi nem công"
Chúng mình cùng cánh đàn ông
Vợ không ghen đúng thật không ra đàn
***
Xuân Sơn
trời ơi tôi đã nói rồi
Đêm ngày giấu diếm dám lòi đuôi đâu
Chia vui cùng bạn đôi câu
Và mong có chỗ để sau tính đường
Chồng mình tôi rất yêu thương
Nên cũng rất sợ lạc đường anh ơi
Nếu mà một ngày đẹp trời
Chồng tôi mà biết...chỉ nơi bài này
Tin anh sẽ cảm thông ngay
Giống như vợ bạn đêm ngày cùng mê
Còn Quy Nhơn đúng là quê
Quê chồng, hay vợ cũng là quê thôi
Chúc hai bạn lúc thảnh thơi
Cùng chăm chút ý và lời với thơ
Viết cho em Lê Văn Được 15 tuổi ở Nghệ An đã lao mình xuống sông Gang cứu được 5 bạn gái nhỏ hơn mình 2 và 3 tuổi. Cả 6 đều an toàn -ảnh và tin từ báo Dân Trí.-Ảnh em Lê Văn Được
Lê Văn Được họ tên em
Chàng trai xứ nghệ mười lăm tuổi đầu
lao mình xuống nước sông sâu
Cứu năm bạn nhỏ ôm nhau thét gào
Em làm việc nghĩa thanh cao
một lần bơi kéo đưa vào hai em
Vài lần bình tĩnh cứu thêm
Giành lấy sự sống ấm êm cho đời
Lại còn sơ cứu từng người
Cả năm bạn thoát chết rồi thật vui
Riêng em anh dũng tuyệt vời
Việc làm cao cả bao người phục em
Sông Gang mùa nước sóng êm
Cha em đã dạy cho em cứu người
Mong sau xuôi ngược dòng đời
Nhưng hôm nay đã có lời cất lên
Cả nước sẽ mãi ghi tên
Em người Đức,Dũng Trí bền vang xa
Quê hương làn điệu dân ca
Ghi thêm sao sáng chính là tên em
Tôi xin góp một lời thêm
Chúc em học giỏi mong em danh thành
*Em Lê Văn Được HS lớp 9 trường THPTCS Thanh Ngọc,huyện Thanh Chương, Nghệ An
CƠN GIÔNG
Bầu trời giận giữ ai không
Mà sai mây gió nổi giông mù trời
Đôi chân bước vội về thôi
Cánh diều khép lại niềm vui khép cùng
Lốc giông một lúc tự dừng
Trời xanh, đồi cát lại cùng đón em
Gió vờn trên sóng cát êm
Du dương tiếng sáo diều trên bầu trời
Lốc giông trời tự qua thôi
Lốc giông đời mới rã rời chúng ta
Cuộc đời ai cũng trải qua
Cơn giông lốc giữa bôn ba dòng đời
Giông đời không tự nó trôi
Phải cần cố gắng vượt rồi sẽ qua
CHIỀU VỀ
Chiều nay về lại chốn xưa
Quê hương gió cát bốn mùa thiếu mưa
Núi cao,bãi thấp gió lùa
Cỏ cây khát nước lưa thưa khắp vùng
Trong lòng day dứt khôn cùng
Thương cha rong ruổi khắp vùng xưa nay
Tay cầm chỉ một nhánh cây
Bầy cừu răm rắp về ngay tại nhà
Cả bầy béo tốt mượt mà
Nắng chiều rọi xuống nhạt nhòa dáng cha
Đường quê có lá không hoa
Dấu chân in khắp... gió hòa cát bay,
Phủ thân cha suốt bao ngày
Cha ơi con được hôm nay nên người
Công cha nghĩa mẹ biển trời
Con xin ghi tạc một đời không quên
CHUYỆN TRẦU CAU
Cau ơi tình nghĩa đôi ta
Một đời son sắt mặn mà bên nhau
Trầu đây tình vẹn trước sau
Sao Cau nỡ trách làm đau lòng Trầu
Xa Cau Trầu quá đớn đau
Bơ vơ lạc lõng âu sầu mãi thôi
Nhưng vào một sáng đẹp trời
Vôi kia tìm đến ép người...Cau ơi
Bây giờ Trầu đã xa rồi
Mong Cau vui sống cuộc đời hôm nay
Kiếp sau ta lại chung tay
Cau đâu Trầu đấy làm say lòng người.
Nam Cương điểm hẹn
Con ơi đuổi bắt đi con
Cố lên sẽ kịp vòng tròn con chơi
Cát bay níu ...sẽ hết thôi !
Bên con có bạn...chạy rồi sẽ quen
Mai sau con lớn đừng quên
Ngày con cố gắng leo lên đỉnh đồi
Khó lên nhưng xuống thật vui
Được cha khuyến khích con chơi miệt mài
Ngày sau trên bước đường đời
Mong con hãy nhớ những lời hôm nay
Điều gì dễ đoạt được ngay
Chẳng bằng cố gắng chờ ngày quả thơm
Thảm vàng đồi cát nệm êm
Sẽ nâng niu giấc mơ đêm cùng ngày
Cùng con chắp cánh xa bay
Nam Cương điểm hẹn con ngày vinh quy
Đời cây
Thương thay một kiếp cỏ cây
Mùa xuân nảy lộc... hè đầy bão giông
Dập vùi quăng quật trên không
Lá xanh dập nát thân còng trụi trơ
Thu về cây lá xác xơ
Đông sang lá bỏ bơ vơ cội cành
"Dễ gì trong kiếp mưu sinh"
Dòng đời trôi giạt thân mình khác cây
Hãy nhìn người đó ta đây
Sống sao để được như cây xuân về
MƯA VÀ EM
Vương mang một hạt mưa rơi
Trắng trong như thể em người tôi thương
Nhìn mưa tôi mãi vấn vương
Tôi đâu? trong những đoạn trường em qua
Đời em vốn hạt mưa sa
Hạt vương trên tóc hạt qua gót hài
Đã qua bao tháng năm dài
Nhìn mưa vẫn thấy nhớ hoài người xưa
THÂN CÒ
Ráng chiều chầm chậm buông lơi
Nhuộm thầm bến vắng ánh tươi sắc vàng
Màn đêm ngấp nghé muốn sang
Hòa vào khoảnh khắc ngỡ ngàng... ai qua
Lẫn trong cảnh sắc hiền hòa
Và muôn cánh sóng gần xa lượn lờ
Một vùng sông nước nên thơ
Thiên nhiên ban tặng đôi bờ mênh mông
Kiếm tìm nhặt nhạnh từng đồng
Nuôi con khôn lớn... lưng còng mẹ mang
THÂN CÒ nổi giữa sóng vàng
Là hình dáng mẹ tôi mang trong lòng
SAO ĐÊM
Giữa ngàn tinh tú xa xôi
Em không lặng lẽ đơn côi một mình
Mây trăng và gió có tình
Luôn luôn lặng lẽ ẩn mình quanh em
Để em một ánh sao đêm
Dẫu rằng đơn lẻ...nhưng em rạng ngời
Yêu em một ánh sao trời
Nguyện đêm dõi bóng...một đời cùng em
BƯỚM HOA
Em là gái đã có chồng
Xin anh quay lại mong không đến gần
Chồng em anh ấy ân cần
Sớm hôm chăm sóc luôn gần bên em
Yêu thương, nâng giấc ru êm
Tình em đã nguyện ngày đêm trao chàng
Mong sao anh hiểu rõ rằng
Chồng em tài, sắc không bằng nơi anh
Nhưng tình anh ấy chân thành
Chứ không nhìn ngó lượn quanh tính đường
Vợ chồng quấn quýt yêu thương
Tình hoa với bướm tỏa hương nồng nàn
Đằm mình trên bến sông quê
Ai từng làm chú mục đồng
Chăn trâu, tắm mát cùng dòng sông quê
Sẽ nhiều hồi ức vọng về
Đằm mình cưỡi sóng thỏa thuê vui đùa
Bến sông yêu dấu khi xưa
Tuổi thơ lưu dấu nắng mưa bốn mùa
Cưỡi trâu cùng bạn vui đùa
Khoảng trời thơ mộng như vừa hôm qua
Sông quê yêu dấu nay xa
Bao nhiêu sóng gió trải qua trong đời
Dẫu cho sướng khổ buồn vui
Quê hương nguồn cội trong tôi luôn gần
TẮM MÁT
Tắm mát... Tí Tèo hẹn nhau
Mai ta sẽ dắt bạn trâu đi cùng
Đắm mình làn nước bến sông
Ánh dương cũng xuống và cùng đùa chơi
Trâu vui nghếch mặt gọi mời
Bạn ơi thích lắm xuống chơi cùng mình
Quê hương ơi nặng nghĩa tình
Trong tim đau đáu...thuở mình ấu thơ
Dòng sông nuôi dưỡng ước mơ
Bây giờ nhớ lại thẫn thờ... sông ơi
Tắm mát trưa hè
Biết bao bạn nhỏ mê say
Hòa vào làn nước sóng vây quanh mình
Cám ơn anh gió nhiệt tình
Luôn trao lớp lớp sóng xinh vỗ về
Nước xanh trong vắt trưa hè
Hai anh bạn nhỏ... đua về tương lai
Theo sau hai chú rồng bay
Tiếp thêm ước vọng mai này thành danh
Đồi cát NAM CƯƠNG
Dải mây trắng giữa trời xanh
Điểm tô đồi cát bên thành Phan Rang
Lối về một thảm cát vàng
Với muôn cánh sóng xếp hàng đáng yêu
Ngóng chờ mẹ mỗi buổi chiều
Bé vui cùng với cánh diều tuổi thơ
Trời xanh nuôi dưỡng giấc mơ
Quê hương gió cát từng giờ bay cao
KÉO LƯỚI
Mây thu ánh sáng về trời
Nắng còn níu lại vui chơi trên đầm
Hòa cùng bản nhạc cung trầm
Gió đưa khúc hát về đầm... sóng reo
Thuyền ai đứng lặng thả neo?
Bên thuyền kéo lưới vui theo dân chài
Kìa con sóng bạc theo ai
Về đầm chạy nhảy miệt mài đùa vui
HOÀNG HÔN TRÊN SÔNG LU
Ánh dương tạm biệt đi rồi
Màn đêm đang đến tìm nơi thả mành
Tạm xa những áng mây xanh
Đón chờ ánh sáng trăng thanh sắp về
Hoàng hôn trên bến sông quê
Khoảnh khắc lưu lại đắm mê bao người
Khúc quanh ngã rẽ dòng đời
Bình yên tĩnh lặng...tình người Phan Rang
Quê hương tình cảm chứa chan
Sông LU yêu dấu vọng vang trong lòng
BẠN TÌNH
Trăng ngà chứng giám đôi ta
Ti Gôn sắc tím nệm hoa gợi tình
Một làn gió thoảng hương trinh
Màn đêm buông xuống quyện tình khát khao
Đôi ong quấn quýt yêu sao
Giật mình...vương vấn tình nào đây ong?
TIẾNG LÒNG
Em vui đàn lựa khúc êm
Lòng anh rộn rã mơ em bên cùng
Khi em buông sợi dây chùng
Lòng anh thổn thức mong cùng sẻ chia
Du dương trầm bổng sớm khuya
Cung thương cung nhớ...Em về cùng nghe
Để chiều trên bến sông quê
Có câu thương nhớ theo về cùng ta
THÁP CHÀM VỀ ĐÊM
Bầu trời vần vũ mây bay
Hoàng hôn đang xuống...lòng này nhói đau
Tháp Chăm nổi...ánh đèn màu
Một chùm tháp tựa vào nhau trên đồi
Thoảng nghe tiếng vọng... ma HỜI
Rêu phong cổ kính bao đời nay đâu?
TỐI RỒI MẸ ƠI
Hàng ngày hai chị em tôi
Mẹ cho bú tí... rồi chơi quanh nhà
Mẹ đi kiếm cỏ nơi xa
Đơn thân... mình mẹ xót xa một đời
Ánh dương tìm xuống chân trời
Dắt em ra ngóng mẹ nơi cội già
Cội già như bóng dáng cha
Chở che hai đứa...chiều tà dần buông
Chiều trên quê hương tôi
Lối về in dấu bước chân
Gió tung cát bỏng...phủ thân mẹ gầy
Quê hương gió cát nơi đây
Chắt chiu ngọn cỏ...tháng ngày ngóng mưa
Đàn bò dưới nắng... mẹ lùa
Sinh sôi nảy nở ...bốn mùa nhiều thêm
Chiều về chân bước cát êm
Đường quê yêu dấu nhiều thêm ...dấu đời
BMTĐN
Bình minh đã tỏa ánh vàng
Màn đêm rút xuống... thuyền chàng ra khơi
Muôn con sóng nhỏ dạo chơi
Ngư dân đầm Nại nơi nơi thanh bình
Phía xa núi đứng tâm tình
Giúp thêm chút lặng...quê mình Phan Rang
KHÓC VƯỜN THƠ
Tim đau quặn thắt nghẹn lời
Cầm cây bút viết lệ rơi nhạt nhòa
Thi đàn ơi! khóc vườn hoa
Trắng trong hoa Huệ, ngọc ngà hoa Ly
Hoa Sen cao quý quyền uy
Hoa Lan đỏng đảnh, Cúc thùy mị sao!
Hoa hồng đài các thanh tao
Và nhiều hoa dại...ngạt ngào góp thêm.
Gió reo chim hót ngày đêm
Bướm ong dìu dặt...êm đềm bức tranh
Người người chăm với lòng thành
Khách vui chiêm ngưỡng cảnh thanh bình này
Ngày MAI DƯƠNG* tới nơi đây
Bởi người không biết tưởng cây đẹp vườn
Ai ngờ lấn đất nó vươn
Cúc Cỏ hết đất... còn vườn quý kia???
Công ai chăm sóc sớm khuya
Bao nhiêu thi hữu sẻ chia thân tình
MAI DƯƠNG lấn tới một mình
Tả xung hữu đột thân mình tả tơi
Nhưng vườn hoa cũng than ôi
Hồn thơ chết lặng...lòng người buốt đau
Xin đừng làm nhói tim nhau
Xin đừng DẪM NÁT THƠ ĐAU...giữa đời
ĐA TÌNH
Đa tình chắc có trong tôi
Tâm hồn mơ mộng thả trôi dòng đời
Khi vui thơ hé môi cười
Gió Trăng cây cỏ cất lời hòa ca
Khi tâm đau đớn xót xa
Hồng Lan khoe sắc...nhìn ra úa nhàu
Khi lòng tràn ngập thương yêu
Chỉ bông cúc dại...trỗi nhiều ý thơ
Trót mang dòng máu mộng mơ
Đa tình, đa cảm tìm thơ gửi vào
Chút đa tình ấy đẹp sao
Hoàng Lan và Cúc nỡ nào lại ghen
QUA CẦU
Em đây phải bước qua cầu
Mang theo vương vấn tình đầu...nên không?
Tình xưa chất chứa trong lòng
Em qua cầu ấy thả dòng nước trôi
muốn Lưu chút nhỏ tình thôi
Để làm kỷ niệm một thời bên anh
NHỚ QUÊ
Cơm bưng mỗi bữa nhớ về
Làm ra hạt gạo người quê dãi dầu
Quê hương đồng trũng nước sâu
Cha thì nón rách trên đầu...nắng mưa
Mẹ thì cõng nắng sớm trưa
Với bao khó nhọc mong vừa đủ ăn
Nhà nông làm ruộng bao năm
Mấy ai thu hoạch...dư trăm dư nghìn
Một đời làm ruộng khó tin
Về trời để lại bạc tiền cho con
Có chăng là tấm gương tròn
Nuôi con ăn học...đời con hơn mình
Quê hương ơi nặng nghĩa tình
Dù xa vẫn nhớ ngày mình ở quê
NGU NGƠ
Thanh xuân ngày ấy ngu ngơ
Để ai thương nhớ thẫn thờ tới nay
Trách chi thuở ấy thơ ngây
Yêu không dám ngỏ... giờ đâycòn gì?
Bao mùa xuân đã qua đi
Chỉ còn một thoáng tình si trong lòng
Thanh Bình cô giáo viết văn
Đọc bài cô viết tôi băn khoăn nhiều
Hôm nay xin viết đôi điều
vài trang tác phẩm tôi nhiều vấn vương.
Văn cô đầy ắp tình thương
Lo học trò nhỏ tới trường đạn rơi
Chiến tranh ác liệt khắp nơi
Cô cầm bút viết HỒNG PHAI* ngày nào.
(Chiếc khăn của mẹ đẹp sao
mong như cô giáo... ướm vào cổ chơi
Tóc ngang vai xõa miệng cười
Học hành chăm, giỏi tuổi đời hai mươi.
Làm cô giáo trẻ rạng ngời
Bên đàn em nhỏ cuộc đời vui sao
Nhưng rồi tiếng súng hôm nào
Cướp đi trò nhỏ... hằn vào tim cô.
Màu Hồng Thuở trước cô mơ
Thật không như ý...bây giờ nhạt phai
Mong rằng cô mãi vui tươi
Viết nhiều tác phẩm để người ngẫm suy )
* Tên tác phẩm của Thanh Bình và
Trong ngoặc đơn là nội dung của tác phẩm đó )
Chiều nay trời đổ cơn mưa
Bao nhiêu thương nhớ thủơ xưa ùa về
Biển chiều...yêu dấu hương quê
Vọng trong tiếng sóng lời thề trao nhau...
Tim hồng một chút nhói đau
Tình đầu đâu dễ phai màu thời gian
Ngày nào cùng ngắm biển xanh
Cả hai bối rối...sao anh tỏ bày
Đành tìm câu hỏi thật hay
"Đố em có mấy ngón tay... chung cành"
ngập ngừng... em ngắm trời xanh
Còn câu đáp trả...để dành lại thôi
Bao nhiêu năm tháng xa xôi
Biển ơi chứng dám tình tôi...không mờ
Giờ đây còn lại... ước mơ
ngắm mưa dạo biển hàng giờ cùng anh
* Mùa Mưa tên bài viết của Thanh Bình
Qua cầu NHƠN HỘI
Ngày xưa nắng gió hẹn nhau
Cây cầu Nhơn Hội khi nào xây xong
Sẽ không còn phải ngóng trông
Và không xa mặt cách lòng đôi ta
…..
Năm sau nắng gió gặp nhau
Cả hai cùng ngắm nhịp cầu đang xây
Sẽ không lỡ hẹn từ đây
Và nghe mong mỏi từng ngày trôi qua
…..
Chiều nay nắng gió gọi nhau
Cầu xong lâu lắm khi nào mới sang?
…..
Duyên em giờ đã lỡ làng
Bởi dăm hạt cát ngáng chân ai rồi
Tâm hồn lãng mạn ý thơ
Khi tuổi đôi chín cô mơ làm Thầy
Rồi từ bấy đến hôm nay
Một đời gắn bó nghề thầy, viết văn
Đưa đò... ba mươi mấy năm
Gác chèo... tự tại thâm tâm sáng ngời
Hồn văn luôn mới và tươi
Ẩn trong tác phẩm: ý, lời thâm sâu
Tôi đã suy nghĩ rất lâu
Viết lên cảm nghĩ đôi câu về bài:
NƠI NHỮNG DÒNG SÔNG GẶP LẠI*
(Có tinh hoa quý...có dải bùn nhơ
Mênh mang dòng nước nên thơ
Phù sa bồi đắp...đôi bờ xanh tươi
Làm sao sống hết cuộc đời
Mà ta chỉ nhận toàn lời người khen
Một khi lỡ vấp đứng lên
Là ta mạnh mẽ nhiều hơn lúc đầu
Niềm vui sẽ át nỗi sầu
Bạn bè chia xẻ bên nhau lúc này... )
Thông điệp cô gửi nơi đây
Tôi nhiều suy ngẫm mỗi ngày thưa cô
Chúc cô giáo trọn ước mơ
Viết về sự nghiệp đưa đò đã qua
* Tên tác phẩm và trong ngoặc là nội dung tác phẩm đó
Thanh Bình! bài viết đáng yêu
Đọc xong... ai cũng có nhiều niềm vui
Và thêm nhiều những nụ cười
Tuổi già...Làm KIẾN... mọi người đắm say
PHIÊU LƯU ĐÀN KIẾN* ô hay !
(KIẾN GIÀ, KIẾN TRẺ,kết bầy thật vui
Ở đâu có KIẾN...hát...cười
KIẾN đang sắp đến mọi người đợi mong
KIẾN Nhà tình nghĩa ấm nồng
Kiến đàn SƯ PHẠM"...đồng lòng tham gia
Trên xe anh chị KIẾN GIÀ
KIẾN CÀNG tài xế đường xa vững vàng
Mang theo cô KIẾN LẠC ĐÀN
KIẾN CAO, KIẾN THẤP,thành đoàn tiến lên
Đà Lạt...đàn kiến dừng chân
BÍCH CÂU... họp mặt cố nhân tụ về
Năm mươi năm... thỏa ước mơ
Gia đình sư phạm muôn quê trùng phùng )
* tên tác Phẩm và trong ngoặc là nội dung tác phẩm
Chào cô giáo... trái tim hồng
Áng văn cô viết thắm nồng nghĩa nhân
Giờ đây tôi lại băn khoăn;
MỘT DẤU CHẤM HẾT*.Bài văn tình người
(Cuộc đời đâu chỉ vui cười
Và hoa đâu phải là tươi một đời
Lòng người cũng có đầy vơi
Bạn bè cũng có vài người này kia
bạn nào? có thể xẻ chia
Và ai có thể sớm khuya trút lòng
Vòng tuần hoàn...cõi hư không
Làm sao ta tránh phải không? cô Bình
Cô gửi đi những tâm tình
Làm sao để sống bạn, mình đều vui
"Văn thơ thể hiện tính người"
Bạn ơi SỐNG ĐẸP để đời thảnh thơi)
Mong cô giáo mãi vui tươi
Viết nhiều tác phẩm để người ngẫm suy
* Tên tác phẩm và trong ngoặc
là nội dung tác phẩm đó
HOÀNG LAN
Chiều nay gió vội đi đâu
Không nương...gió đã làm đau thân nàng
Bơ vơ một cội Lan vàng
Yêu thương nàng tới đứng ngang tầm nhìn
Gió qua...mở cửa nhói tim
Hoàng Lan! ai khiến nàng tìm tới tôi
Lâu nay đã phải ngậm ngùi
Nhà bên có chủ... buồn vui mình nàng
Ban công lầu các son vàng
Là nơi hò hẹn với nàng chiều buông
Đêm đêm nhờ gió đưa hương
Tình len cửa sổ tìm đường để yêu
Trách mình vô ý bao nhiêu
Trắng sân hoa rụng vương nhiều lá non
Viết cho Nam Phương xuân 2013
( thân tặng chị Đặng Nam Phương k7SPQN )
Nam Phương xa xứ đã lâu
Xuân này không thể xuân sau hãy về
Nam Phương! Đà Nẵng xuân quê
Bình yên,cảnh đẹp,đắm mê lòng người
Bà Nà vẫy gọi Phương ơi
Một chốn tiên cảnh ở nơi lưng trời
Hừng đông soi nắng xinh tươi
Biển ru bờ cát vọng lời thiết tha
Xa xa dưới nắng Phật Bà
Phù hộ dẫn lối con xa trở về
Bãi biển Non Nước, Mỹ khê
Dập dìu con sóng vỗ về tuổi thơ
Sao Phương không dệt mộng mơ
Làm con én nhỏ trở về quê xuân
Sông Hàn nhân chứng bao lần
Người xưa bỡ ngỡ tần ngần nắm tay...
Ứơc cùng Phương đến một ngày
Xuân vui hạnh phúc xum vầy nơi đây
Dắt Phương đi khắp chốn này
Cho thỏa nỗi nhớ những ngày xa quê
Phương ơi ! nhớ nhé trở về
Bánh chưng,bánh tét,mứt dừa...chờ Phương
ĐÊM TRÊN SÔNG THU BỒN
Thuyền thơ lướt với trăng thanh
Hiền hòa dòng nước đồng hành cùng trăng
Thuyền xuôi gợn sóng ánh vàng
Gió gieo khúc hát cùng hàng dâu xanh
Đôi bờ hòa quyện như tranh
Tình trăng duyên nước long lanh ngọc ngà
Sông Thu vọng mãi trong ta
Quê hương yêu dấu chan hòa dưới trăng
CẢM TÁC
BÁ là trăm nghệ là nghề
NGHỆ tinh ắt quý đừng chê nghề nào
BÁ tri biết được dường bao?
TRI nhân tri diện khi nào tri tâm?
VỊ tha nhân vị tự thân
CHI lao khổ chỉ thanh bần thế thôi
BÁ vương cũng chỉ là người
LÁP đi sau bá ngược xuôi khổ đời
ANH ĐI RỒI
Anh đi mang cả lời thề
Mang theo vương vấn tình quê biển nghèo
Mang theo ánh mắt trong veo
Và bao kỷ niệm cũng theo anh rồi
Còn đây thương nhớ đầy vơi
Còn đây thổn thức tiếng người yêu anh
Còn đây tiếng hát biển xanh
Những cơn gió nhỏ nhớ... thành bão giông
Ngổn ngang với sóng trong lòng
Anh đi để lại cô phòng quạnh hiu
THƯƠNG CON TẤT NGUYỀN
Thương con đứt ruột con ơi
Hôm nay Người đã nói lời nói sau:
Rằng con tật bệnh đã lâu
Dắt về nhà nhé, kẻo sầu mẹ mang
....
Sinh con ra chốn bản làng
Nhà mình heo hút âm vang tiếng rừng
Nhà nghèo mẹ chắt chiu từng:
Giọt sương, vạt nắng,vui mừng...sinh con
Nhìn con mẹ thấy vuông tròn
Nên mẹ dò dẫm dắt con ra đường
Với bao chăm chút yêu thương
Nhưng nhìn hạn hẹp... Chọn đường mẹ sai
Đời con đường vẫn còn dài
Dù không có sắc hoa nhài có hương
Tật con... mẹ hiểu mẹ thương
Mẹ đưa con lại cố hương quê mình
Trong mẹ con mãi đẹp xinh
Mẹ người cầm bút viết hình hài con
Lòng mẹ se thắt héo hon
Trong đơn lẻ...mẹ sinh con lỗi vần
4/5/2013
XUÂN TRÊN XỨ XA
Quê nhà xuân đã đi qua
Đào, mai khoe lá mượt mà non tươi
Quê người xuân nở nụ cười
cúc khoe sắc thắm Hồng tươi rợp trời.
Gió reo rụng cánh hoa rơi
Vương lên mái tóc...ngập lời trong ta
Cùng em đi dưới hương hoa
Gió vờn nắng sớm ...dỡn hòa khúc ca.
Quê nhà bỗng thấy không xa
Xuân vang tiếng hát "Mùa hoa anh đào"
Hoa xinh gió hát trên cao
Xuân tình hôm ấy! nao nao nổi lòng
Tháng 4/2013
ước gì
Ước gì trở lại tuổi mơ
Cùng anh đến chốn ban sơ mộng đầu
Ngày nào bỡ ngỡ bên nhau
Qui Nhơn thương nhớ lần đầu biết yêu
Giáo sinh tha thướt yêu kiều
Cùng anh dạo biển ngắm chiều dần buông
Tình yêu cất tiếng du dương
Ca lên vũ khúc nghê thường ước ao
Nụ hôn bỡ ngỡ ta trao
Biển xanh chứng giám biết bao tình nồng
....
ước thì cũng chỉ ước mong
Làm sao có thể ngược dòng thời gian
VIẾT CHO HỒ PHÚC
Hai mươi năm xa trở về
Về nơi thấm đẫm tình quê ngọt ngào
Gia đình đoàn tụ vui sao
Bao nhiêu thương nhớ dạt dào niềm vui...
Ra đi từ tuổi đôi mươi
Hai mươi năm ấy hai nơi ngóng nhìn
Cha bạn giữ vững niềm tin
Vì cha bạn hiểu trái tim con mình
Ai biết trước cuộc đời mình...
Ra đi để tìm xứ bình yên vui
ở nơi xa ấy...than ôi
Sóng đời xô đẩy dập vùi tấm thân...
Cha mẹ bạn chắc muôn lần
Cầu nguyện sớm tối, mong lần đoàn viên
Trời cao thấu hiểu lời xin
Nên đưa bạn lại bến tình thân thương
Gia đình đoàn tụ yêu thương
để khi trở lại vấn vương quê nhà
Bạn ơi dù ở cách xa
Nhưng trong tim nhớ thì là gần thôi
Cha bạn ở bến xa xôi
Cũng Không nỡ trách bạn lời nào đâu
Bạn hãy thanh thản trong đầu
Bất hiếu đã biết thì đâu có còn
Mấy ai giữ chữ hiếu tròn
Trong thời ly loạn, sống còn ấy đâu...
Mong từ nay tới mai sau
Gia đình đoàn tụ dạt dào yêu thương
THẦY CÔ
Thầy là ngọn đuốc rực hồng
Cô là người mẹ tấm lòng yêu thương
Dạy cho lớp trẻ mọi đường
Văn hay đạo đức yêu thương mọi người
Bao nhiêu kiến thức đời thường
Và lòng nhân ái hoa hương tỏ bầy
Điều thầy cô dạy xưa nay
Em luôn ghi khắc tim này chẳng phai.
Đã đi một phần đời dài
Ngày nay ngoảnh lại nhìn đời đã qua
Lời thầy trời biển bao la
Lời cô răn dạy ngọc ngà em mang .
VIẾT CHO EM
Nhớ em lòng trĩu nỗi sầu
Một trời mơ ước còn đâu để tìm
Tình tôi tình vốn lặng câm
Và tôi lặng lẽ âm thầm bên em
Khi vui em khảy khúc êm
Lòng tôi rộn rã có em vui cùng
Khi em buông sợi dây chùng
Lòng tôi thổn thức mong cùng xẻ chia
yêu em không kể sớm khuya
Yêu em không kể nắng mưa cuộc đời
Em giờ yên phận bên người
Riêng tôi vẫn một góc trời quạnh hưu
không DỀ
Người đi ! đã trọn một đời
Nhẹ tênh nhắm mắt nụ cười mênh mang
Người đi bỏ dở mộng vàng
Để người ở lại ngổn ngang đau lòng
Người đi an phận đã xong
Còn người ở lại thật không dễ dàng
Sống tiếp phần cuộc sống vàng
Xuôi tay nhắm mắt nụ cười mang theo
Một THỜI ĐÃ XA
"Quê nhà giờ đã cuối giêng
Sương mù vương nhẹ mưa nghiêng nghiêng trời"
Em giờ thương nhớ đầy vơi
Người xưa lưu lạc phương trời nào đây
Vườn xưa em hỏi nắng hay
Nơi nào chốn cũ trong tay hẹn hò
Trường xưa nơi dệt mộng mơ...
Sóng đời vùi dập chẳng cho vẹn tròn
Giờ đây tình đã không còn
Chia tay một bận...héo hon một đời
Người xưa ơi, bạn tình ơi
Thôi đừng tiếc nuối một thời đã xa
QUA CẦU NHƠN HỘI
Ngày xưa nắng gió hẹn nhau
Cây cầu NHƠN HỘI khi nào xây xong
Để không còn phải ngóng trông
Và không xa mặt cách lòng đôi ta
Chiều nay nắng gió gọi nhau
Cầu xong lâu lắm...khi nào mới sang
Duyên em giờ đã lỡ làng
Bởi dăm hạt cát ngáng chân ai rồi
17/3/2013
Xưa
Trường xưa cảnh cũ còn đây,
Thầy xưa lời dạy không ngày nào quên.
Bạn xưa một thuở chung đèn ....
Tình xưa vẫn giữ không quên tháng ngày
Xuân xưa trên bến hôm nay
Ai đưa người ấy về đây tương phùng .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét