Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2016

Huỳnh Xuân Sơn Cảm Nhận Sắc Tím của tác giả Tô Hoàng Nam









Thuyền cập bến cũng là lúc tôi nói với hai người đồng hành về bài thơ mà mình chợt nhớ ra và mới  ngâm xong  nhất là hai câu "'Bây giờ .../Thôi xếp áo khăn / Gửi hồn mực tím trên cành bằng lăng" (Nguyễn Sĩ Đại)




Chiều buông chậm cái nắng xiên khoai nhạt dần, chân trời chuyển màu mây theo gió ru chiều vào tối. Đang say đắm thả hồn theo những sắc mây sẫm dần... Từ trong nhà tiếng nữ ca sĩ Kim Anh vọng ra "Chiều tím chiều nhờ thương ai. Người em tóc dài..." Chưa kịp cảm hết cái lãng mạn trong Chiều Tím ấy thì giọng ca Khánh Hà lại nối tiếp chở theo nỗi buồn vời vợi "Nhắm mắt chỉ thấy một chân trời tím ngắt ./Chỉ thấy lòng nhớ nhung chất ngất./ Và tiếng hát và nước mắt (Phạm Đình Chương)




Bài ca vừa dứt màn đêm cũng kịp bủa vây! Cũng là lúc một Sắc Tím thật đặc biệt kéo tôi vào giữa mênh mang biển tím bởi một chàng trai trẻ, Giới yêu thơ Thuận Nghịch Độc gọi cậu ấy là Phù Thuỷ.. Còn tôi lại muốn lạc vào không gian Tím chất chứa trong những câu Lục Bát ngọt ngào Xem Phù Thuỷ đã làm gì với gam màu tím vốn mê hoặc nhiều người nhất !




SẮC TÍM




Tím chiều pha sắc mộng mơ

Hoàng hôn màu tím bao giờ chơi vơi

Oải hương từng cánh rụng rơi

Giấu trong sắc tím ngàn lời nhớ thương




Tím buồn hoen mực vấn vương

Một miền dĩ vãng nay sương phủ mờ

Duyên tình thế sự chơ vơ

Sầu vương thương nhớ còn chờ riêng ai




Tím hồn thiếu nữ nắng phai

Tím gầy nỗi nhớ lạnh vai đợi chờ

Ngày thu sắc tím lửng lơ

Ong vờn cánh biếc trăng mờ khẽ nghiêng




Tím trời sắc thắm thiêng liêng

Tím màu chung thủy nhành sim tím nhiều

Tím trong mắt biếc yêu kiều

Tím trong Biển Vắng mỗi chiều đợi nhau




Tím chân trời tím rất sâu

Tím pha màu nhớ tím sầu trong tim

Thi nhân ru giấc mộng chìm

Trăm năm ước hẹn có tìm gặp không?? (H.Nam 7.2013)




Không biết từ bao giờ do ai khởi nguồn ra ý niệm. Màu tím vào thơ, theo nhạc lại gắn với nỗi buồn! Phù Thuỷ cũng không ngoại lệ!

Tác giả gửi gắm tâm tư tình cảm vào những câu thơ Lục Bát với một nhịp điệu nhẹ nhàng như đang chất dần những cung bậc cảm xúc của mình lên con thuyền Sắc Tím xuôi dòng tình mênh mang...




Thuyền Sắc Tím nhổ neo rời bến cùng "Kiến trúc sư" cũng là "Hoạ sĩ" Phù Thuỷ xuôi dòng. Nếu bạn cũng yêu màu tím hẳn bạn sẽ được mời lên thuyền cùng du ngoạn. Tôi đã là một trong những vị khách yêu màu tím.




Tím chiều pha sắc mộng mơ

Hoàng hôn màu tím bao giờ chơi vơi

Oải hương từng cánh rụng rơi

Giấu trong sắc tím ngàn lời nhớ thương




Thuyền Sắc Tím dừng lại bến đầu tiên khi hoàng hôn xuống thấp. Mây chiều kịp về trộn lẫn giữa sắc xanh của nền trời cùng màu đỏ của vừng dương trao lại. Bây giờ tôi mới để ý đên người Lữ Khách đang trao đổi gì đó với Phù Thuỷ, mặc họ tôi tự chiêm ngưỡng rồi nhận ra. Cảnh và tình được Phù Thuỷ vô tình hay cố ý "Giấu trong sắc tím.." cuối chiều vừa lộ diện.




Có lẽ do Chàng gió lãng tử đương không chở theo nàng "Oải hương " đương độ mãn khai ngang qua bến tình này thì phải? Để rồi bất giác tôi nhận ra người Lữ khách đồng hành cùng tác giả cùng tôi đang từ mộng mơ chuyển dần sang hụt hẫng "Chơi vơi" bởi sắc tím cùng làn hương của những cánh hoa vừa rời xa vòng tay chàng Gió vương lại.




Bao nhiêu kỷ niệm bao nhiêu "nhớ thương" ùa về mà Phù Thuỷ cùng chúng tôi đã, đang chứng kiến nghe như "ngàn lời" cũng không diễn tả hết.




Trong bối cảnh ấy người Lữ Khách cất tiếng " Em đâu phải là chiều./ Mà nhuộm anh đến tím" (Hữu Thỉnh). Bất giác tôi khe khẽ ngâm " Bây giờ mực tím thôi vương/ Tiêng ve đã vãn sân trường vắng hiu" (Nguyễn Sĩ Đại).




Tất cả không ai bảo ai cùng im lặng rời bến, mỗi người đã mang thêm lên thuyền một sắc tím riêng... Không gian đượm buồn khiến thuyền như trôi chậm và rồi Phù Thuỷ lại giới thiệu một bến mới.




Tím buồn hoen mực vấn vương

Một miền dĩ vãng nay sương phủ mờ

Duyên tình thế sự chơ vơ

Sầu vương thương nhớ còn chờ riêng ai




Thuyền cập bến cũng là lúc tôi ngâm xong bài thơ mà mình chợt nhớ ra "'Bây giờ .../Thôi xếp áo khăn / Gửi hồn mực tím trên cành bằng lăng" (Nguyễn Sĩ Đại)




Nhà thơ Nguyễn Sĩ Đại hẳn mang tâm trạng giống người Lữ Khách song hành trên thuyền Sắc Tím hôm nay khi viết bài thơ tôi vừa đọc. Bất giác tôi quay sang trò chuyện cùng người Lữ Khách cũng như là tâm sự với chính mình rằng: Phàm ở đời ai cũng có "Một miền dĩ vãng" nếu như sương đêm lạnh lẽo đã che phủ mờ thì một lát, một lát nữa thôi, nắng lên, sương sẽ tan ngay thôi mà!




"Sầu vương thương nhớ" cũng vì sương tan mà theo nhau ùa về chất lên khoang Sắc Tím rời bến cùng chúng tôi! Sóng nước mênh mang đưa thuyền xuôi bến, Lữ Khách hình như đang cảm thấy "Chơ vơ"nên cùng tôi im lặng. Phù Thuỷ có lẽ cũng muốn xoá tan không khí đượm buồn nên tiếp tục giới thiệu một bến mới.




Tím hồn thiếu nữ nắng phai

Tím gầy nỗi nhớ lạnh vai đợi chờ

Ngày thu sắc tím lửng lơ

Ong vờn cánh biếc trăng mờ khẽ nghiêng




Lữ khách bất ngờ đọc to mấy câu thơ đặc biệt khi Sắc Tím vừa cập bến chưa kịp thả neo.




Thôi thế là em cách biệt rồi

Đường đi mỗi bước một xa xôi

Tim tím rừng chiều tim tím núi

Tim tím chiều hôm, tim tím mai... (Nguyễn Bính)




Tôi giật mình, nhìn quanh, ngỡ như đang ở đâu đó trên dòng sông Hương thơ mộng mãi đất Cố Đô nhưng không phải. Lữ khách đưa mắt sang tôi như tìm sự đồng cảm, tôi bối rối quay sang Phù Thuỷ tím cứu viện, nhưng Phù Thuỷ còn bận thả neo. Lữ khách có phần thất vọng nên lại ngân nga một mình mắt nhìn về phía chân trời tím thẫm




Mười năm trước, em còn đi học

Áo tím điểm tô đời nữ sinh

Hoa trắng cài duyên trên áo tím (Kiên Giang).




Bàn tay tôi chìa ra nắm chặt tay người lữ khách cùng nhìn về phía chân trời tím với cái siết thật chặt... Mong rằng Lữ Khách cảm nhận là tôi đang đồng cảm sẻ chia với anh, về nỗi buồn mà Phù Thuỷ vừa giới thiệu xong dầu muốn hay không thì cũng phải chất hết lên Thuyền để tiếp tục hành trình.




Lữ khách đã hiểu và ngừng đọc thơ, Phù Thuỷ cũng làm xong việc của mình.Lúc này tôi mới chậm rãi sẻ chia với cả hai. Vâng là phụ nữ nhưng tôi cảm nhận rất rõ nỗi buồn mà bến Tím vừa vô tình khơi dậy. Nỗi niềm này không còn nhìn thấy được nữa Chỉ có thể cảm nhận qua tâm "hồn thiếu nữ" qua "đôi vai gầy guộc nhỏ". Ngày qua, đêm hết, lại ngày qua, sắc tím cứ bấu víu chặt lấy trái tim đang héo mòn, phải chăng tím đến nỗi "Trăng mờ khẽ nghiêng".




Tôi trộm nghĩ, trăng mờ thì hẳn nhiên rồi, nhưng tím buồn đến mức "Trời nghiêng đất lở" thì quả thật không gì có thể chia sẻ được lúc này. Nên tôi im lặng không nói nữa vì biết khi đồng cảm không cứ là phải nói ra cái nỗi đau đang bóp nghẹt trái tim người nhận chia sẻ mới là sẻ chia




Con Thuyền lại giong buồm rời bến khi nó đã chất thêm những Sắc Tím không thể nhìn nhưng nặng hơn rất nhiều...




Trời chuyển tối nhanh trăng non đã buông xuống ánh sáng dìu dịu. Mặt sông lặng sóng thuyền chầm chậm trôi.Hình như Phù Thuỷ là người hiểu rõ nhất nỗi niềm Lữ Khách lúc này nên nhẹ nhàng bước tới, đô mắt sáng với ánh nhìn buồn vời vợi! Quàng vai Lữ Khách Phù Thuỷ khe khẽ đọc như sợ đọc to tất cả những gì chất lên thuyền tới giờ nó bay đi hết.




Tím trời sắc thắm thiêng liêng

Tím màu chung thủy nhành sim tím nhiều

Tím trong mắt biếc yêu kiều

Tím trong Biển Vắng mỗi chiều đợi nhau




Phù Thuỷ vừa ngừng Lữ Khách quay sang tôi cũng là lúc bất ngờ tôi cất tiếng hát một ca khúc mà ít khi tôi hát.




"...Qua những đồi hoa sim Những đồi hoa sim

những đồi hoa sim dài trong chiều không hết

Màu tím hoa sim

tím chiều hoang biền biệt (Hữu Loan).




Lữ khách bước đến bên tôi đôi mắt đỏ hoe dưới ánh trăng mở tỏ, Phù Thuỷ đứng ngây người nhìn tôi hát với ánh mắt buồn như không thể buồn hơn nữa...




Tôi vẫn tiếp tục lời ca mà nhạc sĩ Zũng Chinh phổ từ thơ Hữu Loan.




"Màu tím hoa sim, tím tình trang lệ rớm

Tím tình ơi lệ ứa..

,,,,,,,,,,,,,,,,,,

..vào thăm thẳm chiều hoang màu tím (Hữu Loan)

................

Tôi giật mình vì vai mình vừa bị một bàn tay bóp chặt, đau điếng khiến tôi ngừng lại. Lữ Khách bước đến bên cạnh từ lúc nào và hình như muốn tôi cùng im lặng.

Bốn gánh màu tím mà Phù Thuỷ vừa chất lên quả thật lúc này tôi mới cảm nhận thấy con thuyền gần như quá tải..

Tím,,Tím...Tím.. Tim... Phải dùng tới sáu giác quan của mình để mà cảm nhận có lẽ cũng không ôm hết được vào lòng... nhưng điều lạ là cả ba chúng tôi đều im lặng!

Không biết bao nhiêu lâu sau thuyền mới chậm rãi rời bến để tới nơi Thuyền phải cập bến!

Phù Thuỷ cất tiếng thì thầm vừa đủ chúng tôi nghe!




Tím chân trời tím rất sâu

Tím pha màu nhớ tím sầu trong tim




Không biết khi nghe hai câu này Lữ Khách thấy lòng mình ra sao? Riêng tôi thấy tất cả một biển tím trước mặt mình. Nước tím, sóng tím, gió tím và ánh trăng có lẽ cũng buông xuống một màu tím buồn bủa vây nơi này. Con Thuyền Sắc Tím đã về bến an toàn với ngạt ngào hương hoa, với mênh mông nỗi nhớ, với thăm thẳm nỗi buồn. Có chút nao nao chất chồng kỷ niệm, Có em, có anh, có chia xa và có bến về.

Cả tôi và Lữ Khách đồng hành hôm nay đều tâm đắc với hai câu thơ trước khi chia tay Phù Thuỷ nhắn gửi:




Thi nhân ru giấc mộng chìm

Trăm năm ước hẹn có tìm gặp không??




Trước khi tạm biệt tôi gửi hai phong thư màu tím cho hai người bạn đồng hành trong đó tôi viết : Thuyền Sắc Tím hôm nay vừa cập bến an toàn đấy thôi! Suốt hành trình nhiều lúc cũng sợ Nỗi niềm sâu nặng chất chứa thêm sẽ đắm tất cả..Nhưng không! Sóng yên, sông lặng, tím vẫn ngày một tím hơn đấy thôi. Làm sao Giấc mộng của Thi Nhân lại có thể chìm được? Có chia ly và đã có ước hẹn thì phải biết đợi chờ và hy vọng chắc chắn sẽ gặp, tôi tin và cầu chúc Phù Thuỷ cùng Lữ Khách hôm nay sẽ có thêm dịp tương phùng ở một bến Duyên trên dòng đời này. Trên bến ấy hoa đua nhau nở, chim ca hót mừng và tràn ngập màu tím thuỷ chung !




Còn bạn khi câu chuyện này bạn gặp, bạn có ước ao một lần được lên thuyền Sắc Tím xuôi dòng cùng chúng tôi không?




**********************




Phía cuối chân trời hừng đông vừa ló rạng!




Sài Gòn 22/4/2016

Huỳnh Xuân Sơn



























Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét