Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

Huỳnh Xuân Sơn Với Cảm Nhận Bài Thơ Mo Cau...! Của Tác Giả Trăng Khuyết



Bạn Bè của tôi và cả tôi nữa may mắn được sinh ra ở quê và đều được lớn lên với những trò chơi dân gian thật thích thú. Nam thì đánh khăng đánh đáo, nữ thì chơi ô ăn quan, chơi chuyền…và đôi khi cứ tưởng chỉ mình mới có mấy trò như hái hoa dại kết vương miện chơi trò làm cô dâu chú rể. Hoặc nhặt tàu mo cau rụng hết chị kéo em, anh kéo em, thì ta kéo nhau.Để rồi mỗi khi nhìn thấy hoặc gặp bài hát bài thơ viết về kỷ niệm của tác giả ấy thôi. Mà sao ta lại cảm thấy như họ viết cho chính ta vậy!

Nhạc sĩ Vinh Sử nổi tiếng với bài hát sương Trắng Miền Quê Ngoại nhưng với tôi thì bài hát Người Phu Kéo Mo Cau của ông là tôi thích nhất. Đặc biệt là đoạn điệp khúc

Em ơi! Em ơi ! chuyện xưa cũ đâu có ngờ chia ly

Khi em vu quy, làm sao em chợt nghĩ, chuyện mo cau đáng gì !

Hỏi ai còn nhớ tên phu kéo mo cau

Chở rong cô khách nghèo

Nay đã hết rồi tuổi thơ tìm đâu…

………….

Kỷ niệm xưa hờn dỗi, anh lối mòn chở mo

……….

Bỏ mặc phu lẻ loi, ôm mo cau cằn cỗi

Tình bay xa cuối trời……..(Người Phu Kéo Mo Cau-Vinh Sử)

Lời người con trai trách cứ người tình của mình sang ngang để anh lại ôm tàu cau cằn cỗi nghe sao xót xa quá! Và có lẽ không chỉ mình tôi đồng cảm với nỗi lòng tác giả!

Hôm nay bắt gặp trên Thi Đàn một tựa đề Mo Cau... Tôi tò mò và bị cuốn hút vào nội dung của nó và thật sự những lời thơ giản dị này đã đi vào lòng tôi, với đầy ắp kỷ niệm của thời tuổi hoa trong sáng. Như chính ý, tình của bài thơ Mo Cau…! này vậy!

Mo cau rụng ở sau nhà
Anh làm phu kéo chiều tà ngẩn ngơ
Lối mòn cát bụi mịt mờ
Gập ghềnh sỏi đá bâng quơ tiếng cười

Mở đầu tác giả giới thiệu hình ảnh hai bạn nhỏ kéo nhau trên “lối mòn” bằng tầu cau khô rụng xuống, mà đường làng nhỏ “sỏi đá gập ghềnh” khi kéo nhau ắt hẳn “bụi bay mịt mờ” rồi! nhưng tất cả sẽ theo tiếng cười đùa vui vẻ trong những buổi chiều tà ấy tới tận bây giờ, khi mà bài thơ này ra đời, tác giả có lẽ vẫn còn ngẩn ngơ khi nhớ lại. Chứ không hẳn là khi ấy “chiều tà ngẩn ngơ” đâu? Phải không chị. Chị đã rất khéo khi mượn hình ảnh “chiều tà” để gửi cái sự “ngẩn ngơ” của mình hôm nay cũng vào tuổi bong xế của cuộc đời rồi!

Chuỗi hồi ức về kỷ niệm xưa được tiếp nối với

Gió nghiêng gọi bước rong chơi
Về đâu phu kéo -Em ơi em à !
Em về...- Lên tận đồi xa
Ngắm chiều buông nắng, ngắm hoa tím mầu

Ở khổ thơ này có sự nối kết giữa quá khứ và hiện tại chung một câu hỏi của chủ thể anh: “ Về đâu phu kéo- Em ơi! Em à”. Không có câu trả lời của em khi ấy, có lẽ bởi còn đang mê mải với “Gió chiều gọi bước rong chơi”. Nên em không nghe thấy anh hỏi, hoặc giả do gió ngược chiều em không nghe và cứ để anh tự do làm những gì anh muốn. Chắc là vậy vì em vô tình, vì gió vô tình? hay tại anh? hoặc giả là tại em?. Tác giả để ngỏ câu trả lời về đâu? Nhưng bài thơ thì vẫn tiếp nối với:

“Em về…” nghe như trả lời câu hỏi em về đâu để anh kéo em về trên tầu mo cau ấy. Nhưng không phải? ở đây là em về hôm nay của thì hiện tại…dấu ba chấm để ở đây quả là đắt giá, khi chị trả lời, mà như không trả lời ai cả .Khiến người đọc phải dừng lại để nghỉ, sau một thời gian rất dài vậy. sau khi chị cho người đọc nghỉ ngơi rồi bây giờ thì hiện tại đã bật dậy trong câu :

“Ngắm chiều buông nắng ngắm hoa tím mầu” mà ngắm sau khi “Em về….lên tận đồi xa”. Em lên tận đồi xa có lẽ là em muốn đi tìm lại con đường”Ghập ghềnh sỏi đá bâng quơ” ngày xưa ấy.Nhưng mà thật buồn cho chị bởi chỉ có nỗi buồn và muôn vàn câu hỏi trong chị ngày về thôi! Bài thơ cùng chuỗi hồi ức vẫn tiếp diễn:

Mo cau ngày ấy nay đâu ?
Để người phu kéo chở sầu vào tim
Em xưa giờ biết sao tìm ?
Đành gom kỷ niệm bên thềm mà thương

Có lẽ Em đã lên tận đồi xa để tìm dư hương ngày cũ và tìm lại kỷ niệm ngày ấu thơ. Tìm được gì chị không nói! Chỉ có mạch thơ trầm lại cùng nỗi buồn vì ước gì tìm lại được thuở hai đứa chở nhau đi bằng cái tầu cau ấy,dẫu “gập ghềnh sỏi đá” và “bụi mịt mờ” nhưng sao thơ mộng và đáng yêu thế! Bây giờ nhìn mo cau rụng chỉ còn thấy nỗi ám ảnh mo cau này sẽ có “người phu kéo trở nỗi sầu vào tim”. Đấy là nhớ là nao lòng muốn tìm lại người phu kéo mà nghĩ vậy thôi . Nếu gặp lại, chàng cũng chẳng nỡ kéo nỗi sầu vào tim đâu?

Có lẽ chị đã ngồi rất lâu bên thềm nhà nhìn tầu mo cau hôm nay, để mà nhớ mà thương một tình bạn thuở ấu thơ trong sáng có vương vấn chút rung động đầu đời. Mà có lẽ cả hai chưa ai kịp nói với ai điều gì! Thì đã xa nhau cho đến ngày hôm nay. Đây là hai câu kết của chị:

Nhìn mo cau rụng vấn vương
Phải chi ngày đó con đường đừng xa…

Phải chi? Một sự tiếc nuối bây giờ để tô đẹp thêm kỷ niệm xưa phải không chị? Con đường gập ghềnh sỏi đá vẫn vậy nó hiện diện như bao năm qua với chiều dài ấy. Chỉ có con đường đời, đường duyên nợ nó dài hay ngắn mà thôi. Ngay cả cái sự cảm nhận ngắn hai dài này lại còn tùy thuộc vào mỗi con người mỗi hoàn cảnh nữa!

Cám ơn Tác giả Trăng khuyết với bài thơ Mo Cau…! Đã cho tôi có cảm xúc để viết lên bài cảm nhận này. Mong rằng tác giả và bạn đọc hãy coi đây là tình cảm của riêng cá nhân tôi giành cho một bài thơ mà tôi đã đồng cảm. và đây là bài thơ ấy:



Mo cau….!

Mo cau rụng ở sau nhà
Anh làm phu kéo chiều tà ngẩn ngơ
Lối mòn cát bụi mịt mờ
Gập ghềnh sỏi đá bâng quơ tiếng cười

Gió nghiêng gọi bước rong chơi
Về đâu phu kéo -Em ơi em à !
Em về...- Lên tận đồi xa
Ngắm chiều buông nắng, ngắm hoa tím màu

Mo cau ngày ấy nay đâu ?
Để người phu kéo chở sầu vào tim
Em xưa giờ biết sao tìm ?
Đành gom kỷ niệm bên thềm mà thương



Nhìn mo cau rụng vấn vương
Phải chi ngày đó con đường...đừng xa !(Trăng Khuyết)

Sài Gòn 7/11/2013

Huỳnh Xuân Sơn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét